Lúc này, một chiếc khăn xuất hiện trước mặt hắn, Mạnh Trạch không nghĩ nhiều liền nhận lấy khăn che miệng, cố gắng kìm nén tiếng ho.
Đợi đến khi hết ho, hắn vừa định nói lời cảm ơn, ngẩng lên thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như tuyết.
Vẻ đẹp tuyệt trần tấn công bất ngờ khiến Mạnh Trạch không kịp phòng bị, đồng tử hắn khẽ hoảng hốt, sau khi định thần nhận ra người trước mặt là ai thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Lời cảm ơn vừa định thốt ra cũng bị Mạnh Trạch nuốt ngược vào trong.
Tô Oản Oản không hề để tâm đến thái độ của hắn, dùng giọng điệu rất tốt bụng nói: “Khăn không cần trả lại đâu, lát nữa vứt đi là được.”
Cô dường như biết mình sẽ không nhận được thái độ tốt từ Mạnh Trạch, nên cũng không nhân cơ hội bắt chuyện, nói xong liền quay sang quấn lấy Hi Nhĩ Á.
Đúng vậy, trong mắt Mạnh Trạch, cô chính là một Omega tùy tiện, thấy ai cũng bám lấy.
Đó là loại người hắn ghét nhất.
Mạnh Trạch siết chặt chiếc khăn trong tay, cảm giác chán ghét thôi thúc hắn vứt nó đi ngay lập tức, nhưng sự giáo dục tốt đẹp đã ngăn hắn lại.
【Tôi lạy, hai đại mỹ nhân chung khung hình đẹp chết tôi mất.】
【Oản Oản thật sự rất xinh đẹp, đứng cạnh đại mỹ nhân của đế quốc mà vẫn xinh đẹp rạng ngời như vậy, cô ấy rốt cuộc ăn gì mà lớn lên vậy!】
【Nếu tương lai có thể thấy hai vị mỹ nhân chung một nhóm thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ cuồng nhiệt ủng hộ.】
【Lầu trên thèm thuồng quá rồi đó.】
【Đúng là thèm thuồng thật.】
Tuy mọi người đều không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rõ thái độ của Mạnh Trạch đối với Tô Oản Oản không thể gọi là thân thiện.
Mặc dù Mạnh Trạch luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng sự xa cách đó luôn lịch sự và chừng mực, chỉ riêng với Tô Oản Oản, ngay cả một lời cảm ơn hắn cũng keo kiệt không nói.
Nhưng họ có thể trách Mạnh Trạch sao? Chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Còn về Tô Oản Oản…
Nếu nói cô làm sai, thì thật sự cũng không có lỗi lớn nào.
Nhưng nếu nói cô làm đúng, thì rõ ràng cô biết bản thân mình nên giữ khoảng cách với đại mỹ nhân của đế quốc, nhưng vẫn cứ cố tình xáp vào.
Muốn trách cứ nặng lời thì khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa tuyết của cô, cũng không thể thốt ra lời nào.
Đơn giản là mọi người đều giả vờ như không thấy, chỉ biết khen ngợi nhan sắc của cô là xong.
Những bình luận trên màn hình ngoài ý muốn hòa bình, khiến biên đạo vô thức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Thời gian ăn tối “vui vẻ” kết thúc, tổ đạo diễn chuẩn bị cho mỗi người một phần quà lớn.
“Hả? Đây là cái gì?”
Trì Viễn, người vừa bị gọi xuống lầu, nhìn những chiếc vòng tròn đặt trên bàn với giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.
Vốn dĩ hắn đang đói bụng, vừa chuẩn bị đi ngủ lại bị gọi xuống, tính tình đương nhiên là dễ bùng nổ.
“Đây là vòng tay định vị mà tổ chương trình chuẩn bị cho mọi người, vì tạm thời loại bỏ chip thông minh nên để bảo vệ an toàn cho mọi người, mỗi người đều phải đeo vòng tay này để tránh xảy ra tình huống bất ngờ.”
“Có thể có tình huống bất ngờ gì chứ.” Trì Viễn khinh thường cười nhạt, liếc nhìn những chiếc vòng trên bàn rồi cầm một chiếc lên nghịch, tùy tiện đeo vào cổ tay, kết quả “cạch” một tiếng, nó đã khóa lại.
“À đúng rồi, vòng tay hiện tại không có cách tháo ra, cho nên mọi người cần đến bộ phận liên quan để tháo sau khi chương trình kết thúc.” Biên đạo bổ sung.