Hạ Khải vô ý lợi dụng lấy giá trị chân ái từ anh, làm cậu cảm thấy có hơi áy náy.
“Xin lỗi…” Hạ Khải lùi về sau một bước, rất chân thành nói với anh.
Hạ Khải vừa dứt lời, người đàn ông lại tiến lên một bước, nắm lấy tay cậu, nói: “Nàng không cần tự trách, bước nhảy của nàng rất tuyệt.”
Nghe vậy, Hạ Khải không khỏi ngẩn người, hình như người đàn ông này hiểu sai cái gì rồi?
Cậu không phải áy náy vì mình khiêu vũ tệ, mà vì cậu lợi dụng anh nên mới thấy áy náy!
Thấy Hạ Khải nhíu mi, biểu cảm rối bời, người đàn ông khẽ cười một tiếng, nâng tay Hạ Khải rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu.
Cảm nhận được tay Hạ Khải đang run rẩy, anh cũng không làm gì quá đáng hơn đối với bàn tay mịn màng kia, chỉ thoáng chạm vào một chút rồi buông ra.
Đến khi anh buông ra, bàn tay của Hạ Khải vẫn ở giữa không trung.
Lúc này, nơi vừa bị anh hôn qua truyền đến sự lạnh lẽo nhè nhẹ, nhắc nhở cậu chuyện vừa xảy ra.
Chuyện này… Cậu bị NPC hoàn thành nhiệm vụ ngược hả?
[Nhiệm vụ: Nụ hôn chân tình kết thúc!]
[Thông báo! Tiến độ đi cốt truyện của đội đỏ + 0%]
Lúc này đây, sau khi nhiệm vụ kết thúc, tiến độ đi cốt truyện của đội đỏ vẫn không có thay đổi, tổng tiến độ vẫn luôn là 10%.
Hạ Khải trầm tư, tiếp tục nghe kết quả kế tiếp.
[Thông báo! Tiến độ đi cốt truyện của đội xanh + 10%]
“ĐM!” Có người trong sàn khiêu vũ kinh ngạc hô lên.
“Sao lại thế?! Tiến độ của đội xanh sắp đến một nửa!”
Hiện tại, tiến độ đi cốt truyện của đội xanh là 41%.
Nghe bốn phía truyền đến âm thanh cảm thán ồn ào, rồi chửi bậy, trái tim Hạ Khải lại nhanh chóng nhảy dựng lên lần nữa, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt thật sự là…
“Tôi phải đi đây.” Người đàn ông hơi khom lưng, sau đó có thể thấy được hình bóng anh dần mờ đi.
Không đợi Hạ Khải kịp nói, trong tiếng hét chói tai của mọi người, ánh đèn trong sân khiêu vũ chợt tắt ngấm.
Bóng đêm vô tận dần bao lấy căn phòng, không biết cửa sổ được mở ra từ bao giờ, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào, cuốn tan đi chất giọng ưu nhã của người đàn ông kia.
“Tôi mong chờ lần gặp tiếp theo của hai ta…”
Lại là một cơn gió khác thổi đến, trong lúc mọi người hoảng sợ, sau khi tiếng ‘vụt’ vang lên, ánh đèn ngoài hành lang dài bỗng nhiên bật sáng.
“Có ánh sáng!”
Vài hầu gái cầm theo đèn đi vào sân khiêu vũ, quản gia nhìn mọi người nói: “Chào các quý ông và quý bà, thật sự rất xin lỗi, gió đêm nay quá lớn.”
Sau khi có ánh đèn, Hạ Khải dần thấy rõ nơi mọi người đang đứng.
Lúc này, người đàn ông cùng cậu khiêu vũ lúc trước đã biến mất hoàn toàn, hiện tại người đối diện Hạ Khải là người mà cậu tìm lâu rồi nhưng chẳng thấy là Tra Cung.
“Hạ Khải, em vừa khiêu vũ với ai!” Tra Cung như muốn dùng ánh mắt xuyên qua người cậu nhưng rõ ràng lúc nãy cũng không thấy Hạ Khải đang ở đâu.
Hạ Khải nhìn hắn, nhướng mày hỏi lại: “Anh thì sao? Lúc nãy anh khiêu vũ với ai?”
Tra Cung bị hỏi đến nên ngạc nhiên, hắn chỉ nhớ mình khiêu vũ với một cô nàng khá thấp bé, cũng không nhớ rõ là ai.
Đúng lúc này, ông lão từ gần đó đi ra, nắm lấy vai Tra Cung, bẻ giọng cười nói: “Soái ca, là tôi nha! Lúc nãy cậu còn gọi tôi là tiểu Điềm Điềm, sao bây giờ lại không nhớ tôi vậy?”
Tra Cung lập tức nổi lên một tầng da gà, lớn tiếng mắng ông lão: “Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
Ông lão như một con yêu quái diện lên mình bộ trang phục của búp bê Tây Dương, nếp nhăn khi lão cười lên có thể kẹp chết cả ruồi, Tra Cung nhớ lại lúc mình khiêu vũ với lão, còn hôn lão, dạ dày lập tức cuồn cuộn lên.
“Anh có thể khiêu vũ với người khác, sao tôi lại không thể?” Nhìn ông lão cố ý khiến Tra Cung chán ghét, khóe miệng Hạ Khải không nhịn được khẽ cong lên.
Tra cung lập tức nghẹn lời, nhanh chóng giải thích: “Không phải anh đang lo cho em sao…”
Lúc này, người của đội đỏ nhanh chóng đi đến, lôi Tra Cung đi, nhỏ giọng nói: “Anh Tra, tiến độ đi cốt truyện của đội xanh vượt qua chúng ta, nhất định bọn hạ đã tìm được nhân vật và manh mối quan trọng!”
Bước chân của Tra Cung khựng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Khải.
Lúc này, Hạ Khải đang quan sát nơi mọi người đang đứng trên sàn khiêu vũ, phán đoán bạn nhảy của họ.
Cảm giác có ánh mắt từ phía sau truyền đến, Hạ Khải quay lại, thấy Tra Cung đang nhìn cậu.
Hạ Khải hừ lạnh một tiếng, không do dự ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Tra cung lập tức bày ra vẻ mặt tổn thương.
“Đi hỏi từng người.” Đến khi Hạ Khải rời đi, sắc mặt của Tra Cung lập tức thay đổi, cảnh giác nhìn đồng đội.
Tuy rằng, biểu hiện của Hạ Khải có không đúng, nhưng những đội viên khác của đội xanh cũng không thể không phòng.
“Đúng rồi, đội của mình có hai người không tìm được bạn nhảy nên họ ghép cặp với nhau.”