“Vậy nếu nữ nhi nói với phụ thân, Nam Ninh Vương đang nhòm ngó ngôi vị trữ quân thì sao?”
Thái phó lập tức đứng phắt dậy, đôi mày chau lại đầy kinh ngạc, “Nam Ninh Vương là con thứ, nếu nhòm ngó ngôi vị trữ quân, chẳng khác nào mưu phản. Như vậy sao có thể, lời này con không được nói bừa!”
Chuyện này không chỉ làm phụ thân khó tin, ngay cả bản thân nàng cũng thấy khó tin. Đôi mắt hạnh của Tạ Thanh Hàm nhìn sang hướng khác, “Phụ thân không phải muốn hỏi nữ nhi vì sao muốn từ chối hôn sự này sao? Đó là vì nữ nhi đã mơ thấy một giấc mộng. Trong mộng, vào mùa đông năm Vĩnh Định thứ ba, Nam Ninh Vương đến phủ chúng ta cầu hôn, hai nhà nghị thân xong, định tổ chức hôn lễ vào tháng ba năm Vĩnh Định thứ năm. Mọi chuyện vốn rất tốt đẹp, nhưng đến năm Vĩnh Định thứ tư, Nam Cương xảy ra loạn lạc, Nam Ninh Vương đại bại trở về. Nguyên nhân lại là do Thái tử điện hạ cấu kết với địch, nội ứng ngoại hợp. Thánh thượng đại nộ, lệnh Thái tử diện thánh tự phạt.”
“Chuyện này sao có thể?” Thái phó nhíu mày càng sâu, nhưng quả thực gần đây Nam Cương có biến loạn, “Sau đó thì sao?”
“Sau khi Thái tử bị giam, Nam Ninh Vương lập tức bình định Nam Cương. Thánh thượng đại hỉ, từ đó Nam Ninh Vương trở thành người được lòng Hoàng Thượng nhất. Triều đình cũng ngày càng có nhiều người kiến nghị đổi Thái tử. Tuy nhiên, với sự phản đối mạnh mẽ của nhóm quan viên do phụ thân dẫn đầu, ý kiến ấy tạm thời bị dập tắt. Nhưng nhóm quan viên ấy sau cùng đều bị Hoàng Thượng quở trách. Sau đó không lâu, Hoàng Hậu nương nương vì ưu sầu mà băng hà. Hoàng thượng mới tha thứ cho Thái tử điện hạ.”
Trực giác của Thái phó cảm thấy chuyện này chưa dừng lại, vội hỏi, “Rồi sao nữa?”
“Sau khi Hoàng Hậu nương nương qua đời, tính khí Hoàng Thượng càng trở nên tàn nhẫn, nhiều thế gia bị liên lụy. Cuối cùng, có một ngày Nam Ninh Vương tố cáo phụ thân và Thái tử thông đồng với các đại thần mưu nghịch, còn đưa ra thư tín làm bằng chứng. Hoàng Thượng liền hạ lệnh lưu đày toàn bộ người trong phủ Thái phó ra biên cương. Thái tử điện hạ vì cứu nữ nhi mà không may bỏ mạng, còn nữ nhi cũng qua đời ngay trước ngày Nam Ninh Vương đăng cơ.”
Thực ra, nàng vẫn giấu một điều, đó là người làm chứng chính là Từ Kiều, bởi nàng biết phụ thân luôn có lòng áy náy với cô cô. Nhưng nếu sau này Từ Kiều thật sự phản bội phủ Thái phó, nàng nhất định không tha cho ả.
Thái phó lúc này đã chấn động đến mức không thốt nên lời. Nhìn nữ nhi dù còn trẻ nhưng trong ánh mắt đã toát lên vẻ kiên định, trái tim ông bỗng nghẹn ngào. “Nữ nhi, là phụ thân khiến con chịu khổ rồi.”
Chân tướng thế nào vẫn cần điều tra, nhưng nữ nhi của ông luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện này chắc chắn không phải không có nguyên do.
“Phụ thân —”
Giữa lúc cha con đang vui vẻ nói chuyện, cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ. Thái phó khẽ hắng giọng, “Chuyện gì?”
“Bẩm lão gia, Thái tử điện hạ đã đến.”