Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Hôm nay, lão cha đi ra ngoài làm nghề y. Trong nhà chỉ còn lại hai người Thược Dược cùng Mạc Thần.
Trong phòng bếp, Thược Dược ngồi xổm ở bên bếp lò, mắt thấy lửa của bếp lò sắp tắt, liền vội dùng sức mà thổi khí về hướng đống củi đang tỏa khói đen, lại bị huân đến rớt nước mắt, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn của nàng tức khắc liền biến thành màu đen.
Thật vất vả châm lửa, Thược Dược liền lập tức nhảy dựng lên chạy tới rửa rau.
Sau đó nàng hết xắt rau, lại tới xào rau, vội đến không ngừng.
Mân mê hồi lâu, rốt cuộc bưng đồ ăn đi ra phòng bếp. A Hoa vây quanh ở dưới chân nàng cọ loạn thèm đến nỗi kêu miêu ô không ngừng.
“Phu quân, ăn cơm.” Thược Dược ngẩng đầu lên hướng lầu hai hô một tiếng.
Từ lúc Mạc Thần gả cho nàng tới nay, rất ít khi ra khỏi cửa, cả ngày ngồi ở trong nhà, không phải ở trong sân lột hạt sen, thì chính là tránh ở trong phòng không biết đang mân mê cái gì.
Bởi vì tính tình của hắn quá mức nặng nề, còn có bản thân hắn đối việc hôn nhân này không hài lòng, Thược Dược đã từng cực kỳ sợ hắn sẽ luẩn quẩn trong lòng làm việc ngu ngốc, cho nên cũng từng nhiều lần đến cửa phòng nhìn trộm xem hắn đang làm cái gì, nhưng trên thực tế, Mạc Thần cũng không có làm việc ngu ngốc, hắn chỉ là ở trong phòng xem lão cha biên soạn y thư, dược thư thôi.
Trên bàn cơm, Thược Dược đôi tay chống cằm, đầy mặt chờ đợi mà nhìn Mạc Thần ở phía đối diện: “Lại nếm thử đi, đều là món ngươi thích ăn.”
Mạc Thần nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, kẹp lên một cục măng, đưa tới bên môi, hàm răng khẽ cắn, hơi dừng lại một chút, hắn trả lời: “Giống nhau.”
Lại là giống nhau sao?
Thược Dược vội kẹp lên một cục măng nếm thử một chút.
Thược Dược có chút thất bại, chẳng lẽ là do khẩu vị của nàng có vấn đề sao? Rõ ràng cảm thấy ăn rất ngon.
Tuy rằng Mạc Thần vẫn như cũ là một bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hắn thực nể tình mà, cơ hồ đem các món ăn đều nếm thử một miếng.
“Đúng rồi, phu quân. Hôm nay là mười lăm, ở chợ rất náo nhiệt!” Thược Dược đang ăn cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
Mạc Thần nhìn nàng một cái, cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
“Phu quân, hôm nay ta không đi hiệu thuốc, cùng ngươi đi chợ chơi một ngày có được không? Ta muốn mang ngươi đi nếm thử hoành thánh của Lưu thúc một chút, hoành thánh của ông ấy ăn rất ngon, nhân nhiều da mỏng. Còn có, ở bên trái chợ có một mảnh rừng đào rất đẹp, hiện tại quả đào đều đã chín……”
Thược Dược chỉ lo nói dong dài, Mạc Thần đem chiếc đũa buông xuống, trên mặt có vài phần không vui.