Hoàng cung Cảnh Ngọc, một nơi xa hoa và quyền lực, nhưng cũng là một địa ngục tĩnh lặng. Nơi mọi âm thanh đều trở nên mờ nhạt trong đêm tối. Ánh trăng đổ xuống mỏng manh, phủ lên những bức tường cao vυ't của cung điện, tạo nên một bức tranh u tối, trầm mặc. Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua những hàng cây cổ thụ, vỗ về những chiếc lá, tạo nên những tiếng xào xạc vang vọng trong không gian vắng lặng.
Lý Lạc, nữ tướng quân của Đại Dương, đứng một mình bên bờ hồ. Ánh mắt không rời khỏi bóng dáng kiều diễm của hoàng hậu Lê Nguyệt đang lặng lẽ đứng trên đài sen. Bóng dáng của nàng ấy như một bức tượng, tỏa sáng giữa màn đêm, nhưng lại lẩn khuất trong những đợt sóng vỗ vào bờ. Như đang trốn tránh những điều gì đó mà chỉ có nàng hiểu. Lý Lạc, mặc dù mang trong mình sức mạnh và quyền lực của một Alpha, lại cảm thấy mình như một con sâu trong mắt nàng ấy. Hoàng hậu, người mà nàng đã yêu thương từ lần đầu tiên gặp mặt, lại là người không thể với tới.
Mối quan hệ của họ vốn dĩ là một trò đùa của định mệnh. Hoàng hậu của Đại Dương không phải là người mà một nữ tướng quân như Lý Lạc có thể có được. Nàng ấy là ánh sáng, là bầu trời của cả vương quốc này. Còn Lý Lạc chỉ là một kẻ đi qua trong bóng tối, không thể chiếm lấy dù chỉ là một chút ánh sáng ấy. Nhưng trái tim nàng, dù muốn hay không, vẫn không thể ngừng nhói lên mỗi lần nhìn thấy hoàng hậu.
Chỉ mới vài tháng trước, khi Lý Lạc lần đầu tiên gặp nàng trong một buổi triều, ánh mắt họ đã giao nhau. Một cái nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến Lý Lạc không thể nào quên được. Hoàng hậu, một người con gái có vẻ đẹp thoát tục, nhưng ẩn sau đó là những nỗi niềm u uất mà không ai hiểu. Nàng ta không phải là người con gái mà Lý Lạc nghĩ rằng mình có thể yêu. Nhưng chính những cảm xúc không thể kiềm chế ấy lại càng khiến nàng không thể rời xa.
Lý Lạc không phải là kẻ dễ dàng khuất phục. Là một Alpha, nàng đã từng bước qua vô số trận chiến. Đã từng đối diện với sự sống và cái chết. Nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy mình yếu đuối đến thế. Cứ mỗi lần đối diện với hoàng hậu, nàng lại cảm thấy mình như một đứa trẻ. Vô dụng và bất lực. Nàng muốn làm mọi thứ để bảo vệ nàng ấy, để nàng không phải sống trong cái l*иg vàng của hoàng cung này. Nơi mà mọi sự tự do đều bị cướp đi.
Hoàng hậu Lê Nguyệt đứng giữa mặt hồ. Ánh trăng phản chiếu trên làn nước, làm cho cả bức tranh ấy như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp. Tuy nhiên, trong đôi mắt nàng lại ẩn chứa những nỗi buồn sâu thẳm. Như những giọt lệ vô hình đang rơi vào lòng hồ. Nàng không bao giờ cười, không bao giờ để lộ cảm xúc thật sự của mình trước mắt những kẻ trong cung. Vì nàng biết rằng mỗi cảm xúc lộ ra đều có thể trở thành một mũi dao đâm thẳng vào trái tim nàng.
Dù đứng cách nhau một khoảng cách xa, Lý Lạc vẫn cảm nhận rõ ràng những gì hoàng hậu đang trải qua. Nàng cảm nhận được nỗi cô đơn trong từng bước đi của nàng ấy. Cảm nhận được sự mệt mỏi trong ánh mắt ấy mỗi khi nàng nhìn về phía những kẻ trong cung. Những người xung quanh nàng, dù có vẻ tôn trọng, thực ra đều chỉ coi nàng như một quân cờ trong trò chơi chính trị. Không ai thực sự hiểu nàng. Không ai thực sự nhìn thấy cái đau đớn ẩn giấu trong trái tim của người phụ nữ này.
“Lý tướng quân.” Giọng hoàng hậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn khôn nguôi. “Ngươi lại đến đây một mình sao? Không sợ lạnh sao?”
Lý Lạc khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề làm ấm được trái tim của nàng. “Lạnh không phải vấn đề, hoàng hậu.” Nàng đáp, ánh mắt đầy kiên định. “Nhưng người sao lại đứng một mình ở nơi này? Nơi này chỉ có bóng tối và sự cô đơn.”
Hoàng hậu quay lại. Ánh mắt họ chạm nhau, và Lý Lạc không thể không cảm thấy trái tim mình thắt lại. Có gì đó trong ánh mắt hoàng hậu khiến nàng cảm thấy một sự xa cách lạ lùng. Như thể khoảng cách giữa họ không chỉ là không gian mà còn là thời gian. Là những bí mật không thể bộc lộ. Hoàng hậu không đáp lại ngay, mà im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ, rồi mới nói tiếp.
“Ngươi không hiểu đâu, Lý tướng quân.” Giọng nàng có chút buồn bã. “Đôi khi, đứng một mình là cách duy nhất để đối mặt với chính mình.”
Lý Lạc chỉ đứng đó, không nói gì thêm. Nàng không thể tranh luận với hoàng hậu. Vì nàng biết rằng sự cô đơn mà nàng ấy trải qua không phải là điều mà ai có thể thấu hiểu được. Dù đứng trong cung vàng điện ngọc, hoàng hậu vẫn phải chịu đựng một nỗi cô đơn thẳm sâu mà không ai có thể chia sẻ. Nàng ấy không chỉ bị giam cầm bởi những bức tường đá của cung điện. Mà còn bị giam cầm trong chính trái tim mình. Trong những ký ức đau buồn mà không thể xóa nhòa.