Vương Gia Kế Bên Có Không Gian

Chương 1

“Trời ơi! Thiên cẩu đang nuốt mặt trời!”

Một tiếng hét kinh hãi vang vọng khắp nơi. Mọi ánh mắt hoảng loạn ngước lên trời, và quả nhiên, mặt trời vốn đang rực rỡ ánh sáng bỗng nhiên mờ nhạt hẳn đi. Tựa như một bóng đen vô hình nào đó đang chầm chậm nuốt lấy nó.

Dân chúng đứng trước hiện tượng thiên văn kỳ lạ bất ngờ xảy ra, ai nấy đều sợ hãi đến cực độ. Nhưng người lo lắng nhất lại chính là triều đình và hoàng đế. Bởi lẽ, trong tín ngưỡng của dân chúng, “thiên cẩu nuốt mặt trời” là điềm báo cho những tai họa khủng khϊếp sắp giáng xuống quốc gia. Đây cũng chính là lời cảnh báo nghiêm trọng dành cho vương triều Đại Kỳ.

Khi mặt trời dần biến mất, bóng tối sâu thẳm như muốn bao trùm cả đất trời. Cảnh Hiếu Đế, lòng nóng như lửa đốt, vội dẫn theo văn võ bá quan chạy thẳng đến trước điện.

Lúc này, quan thiên văn đã chuẩn bị xong đàn tế trước điện, lễ vật cúng tế được bày biện đầy đủ, thần sắc của ông ta cũng vô cùng nghiêm trọng, chỉ chờ đợi hoàng đế đến.

Cảnh Hiếu Đế vội vã chạy đến trước đàn tế, không kịp nói một lời, liền phủ phục xuống đất, tay run rẩy dâng hương cầu khẩn trời cao.

Bầu trời mỗi lúc một tối hơn, nỗi sợ hãi trong lòng mọi người càng ngày càng lớn. Tiếng cầu nguyện rì rầm vang lên khắp nơi, nhưng cuối cùng, trời đất hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Mặt trời đã bị nuốt sạch?

Giữa cơn tuyệt vọng, bá tánh đồng loạt dập đầu khẩn cầu, miệng lầm rầm van xin. Họ sợ rằng ánh sáng sẽ vĩnh viễn biến mất, và nếu điều đó xảy ra, ngày tận thế của Đại Kỳ hẳn cũng đã đến.

Nhưng trời cao dường như vẫn có lòng thương xót. Từ bầu trời âm u, một tia sáng le lói xuất hiện, rồi từ từ lan rộng ra, trả lại ánh sáng cho mặt đất. Quần thần mừng rỡ đến rơi nước mắt. Thiên cẩu cuối cùng cũng đã nhả mặt trời ra!

Nhìn ánh mặt trời một lần nữa chiếu sáng khắp thế gian, Cảnh Hiếu Đế lau đi mồ hôi đẫm trán, thở phào nhẹ nhõm. Được Phan công công đỡ đứng lên, ông vừa định quay lại nói vài lời trấn an quần thần thì từ phía sau bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh:

“Lục đệ, ngươi sao thế?”

“Thọ Vương ngất xỉu rồi!”

...

Thọ Vương, con trai thứ sáu của Cảnh Hiếu Đế, là con của Dao phi. Vì hai người anh của hắn đều mất sớm do bệnh tật, hoàng đế đã ban cho hắn tước hiệu “Thọ” với hy vọng hắn có thể sống lâu và bình an.

Nếu là ngày thường, chuyện Thọ Vương vô cớ ngất xỉu cũng không phải việc lớn.