Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 8

Chương 8
Thời gian khẩn trương này kéo dài ba bốn ngày, vào mỗi ban đêm có rất nhiều nam nhân canh gác, ban ngày cũng không đi săn hết toàn bộ mà lưu lại vài người ở lại bảo vệ phụ nữ và trẻ em ở trong bộ lạc.

Khẩn trương vài ngày nhưng không thấy người của bộ lạc khác đến xâm phạm, ban ngày các tộc nhân kết đội ngoại trừ đi săn còn cùng nhau đi kiểm tra chung quanh xem có người bộ lạc khác quanh quẩn gần đó hay không. Kết quả không có phát hiện gì, vì vậy tóm lại mọi người cảm thấy buồn lo vô cớ rồi, có lẽ người ta chỉ là đi ngang qua chứ không có ý tứ xâm phạm.

Mọi người dần dần thả lỏng, tuy nhiên nhân số gác đêm vẫn không giảm bớt, ban ngày vẫn có người ở lại bộ lạc, nhưng mọi người cũng giảm bớt lo âu, trên mặt cũng dần có nụ cười.

Trình Y đã cắt chỉ cho Hiền, miệng vết thương của hắn khôi phục thật tốt. Sau khi cắt chỉ Sâm mang về một loại thảo dược, sau khi nhai xong lấy chất lỏng bôi lên vết thương của Hiền, hai ngày sau vết sẹo nhỏ đi rất nhiều. Hiệu quả thảo dược thật tốt, Trình Y đối với nó rất ngạc nhiên, đặc biệt nhờ Vân Đóa dẫn mình đi tìm loại thảo dược này, sau khi tìm được nhổ mấy cây về nghiên cứu.

Trong lúc người trong tộc cả ngày đề phòng ngoại tộc xâm phạm, vết thương của Hiền cũng tốt hơn phân nửa, buổi tối hắn cũng không động vào Trình Y bởi vì hắn phải đi gác đêm, sau khi trở về thì trời đã sáng.

Bởi vì tình hình khẩn trương, Trình Y cũng không còn đi tắm rửa mỗi ngày, trên người bị dính khó chịu thì cũng phải chịu đựng. Nếu thật sự nhịn không được thì nhân lúc nữ nhân trong tộc đi rửa bình gốm thì tranh thủ thời gian đi cùng họ, vội vàng ngâm ở trong nước một cái rồi lập tức theo các nàng trở về. Mấy ngày nay không có gặp lại cái tên sắc ma kia cũng làm cho Trình Y thoáng yên tâm, thầm cầu nguyện tên sắc ma đó trở về bộ lạc của hắn đi.

Bởi vì ngôn ngữ không thông sẽ hỏng việc, Trình Y lợi dụng mấy ngày nay chăm chỉ nghiên cứu học ngôn ngữ của họ. Cô nhớ kỹ vài từ ngữ thường dùng, ví dụ như đứa nhỏ của Vân Đóa gọi nàng ấy là “A mẫu”, gọi Sâm là “Ada”, gọi Hiền là “A tô”, những từ khác như: cho ngươi, không cần phải, ăn cơm, uống nước, đi ngoài các loại hội thoại cô đều học. Tuy nhiên, phát âm cũng không chuẩn lắm, nhưng tối thiểu khi cô nói thì đối phương cũng hiểu cô nói gì.

Cô mang đồng hồ đeo tay từ hiện đại tới cũng sử dụng được, trải qua mấy ngày quan sát thời gian ở đây và thời gian ở hiện đại cũng không khác biệt lắm. Một ngày có hai mươi bốn tiếng, hai ngày nay vừa đến giữa trưa cô liền bận rộn. Lấy một cây gậy dựng thẳng đứng trên mặt đất trống trải, chờ mặt trời di động dần đến vị trí chính giữa, bóng dáng cây gậy ngắn nhất liền vội vàng chỉnh đồng hồ đúng mười hai giờ. Sau đó, buổi chiều thường xuyên canh chừng đồng hồ, lúc ăn cơm chiều thì trời tối đen còn có chú ý thời gian lúc trời sáng ngày hôm sau. Chờ đến giữa trưa ngày hôm sau thì lại mang cây gậy gỗ kiểm tra lần nữa dưới ánh mặt trời ban trưa. Qua mấy ngày như vậy, cho dù là bảng theo dõi có sai số, thì phạm vi sai số cũng không vượt qua năm phút đồng hồ, nắm giữ được thời gian Trình Y rất có cảm giác thành tựu.

Bởi vì không học tốt môn lịch sử, đặc biệt là thời viễn cổ hiểu biết quá mức nông cạn, giờ đây Trình Y cũng không biết cô xuyên tới thời đại này là chân thật xã hội nguyên thủy hay là cô đến một không gian song song khác. Không rõ ràng lắm cũng không muốn đi phân giải, có phải là dị giới hay không đối với cũng không có gì khác nhau, đều là thời kỳ nguyên thủy.

Hiện tại Trình Y đối với người trong bộ lạc cơ bản đã quen thuộc hơn rất nhiều rồi, vài người quan trọng hoặc người thường gặp cô đều nhớ kỹ tên. Ulla cũng giống như cô đã đoán lúc trước chính là con gái của Niên tộc trưởng, Niên tộc trưởng còn có một con trai, nhỏ tuổi hơn Ulla tên là Ô Cách, bộ dáng chừng hai mươi tuổi. Trình Y không thích hắn, có mấy lần một mình đυ.ng phải hắn, ánh mắt hắn nhìn cô làm cô cảm thấy chán ghét.

Ngày hôm đó Trình Y lại theo các nữ nhân đi bờ sông, cô không có ăn không ngồi rồi, bình thường không có việc gì cũng theo các nàng làm việc. Đầu tiên chính là nhờ Vân Đóa dạy cô làm giày cỏ, hiện tại giày trên chân cô là do cô tự làm được, không dễ dàng gì phải học hơn nửa ngày thì cô mới bện được nhìn không xấu xí lắm, miễn cưỡng có thể mang.

Cùng đi với những người này, Trình Y cũng không sợ, sau khi rửa sạch bình gốm các nàng cũng muốn tắm rửa. Bởi vì không vội trở về, lúc các nàng vừa rửa chén và bình gốm xong Trình Y liền không chờ đợi được mà nhảy vào chổ thượng du nơi các cô tắm rửa.

Mấy nữ nhân cũng lục tục nhảy xuống sông, một bên vừa tắm giặt vừa cười nói, vài ngày lo lắng cho đến hôm nay các nàng mới bình tĩnh lại, tự nhiên cũng cười nói nhiều hơn.

Trình Y bơi một lát sau đó đi lên chà sát thân thể, D^d^l^q^d bởi vì không có dầu gội sữa tắm này nọ để tắm rửa nên cô cứ cảm giác trên người không quá sạch sẽ. Cho nên mỗi lần tắm giặt chỉ cần thời gian đầy đủ cô đều ra sức cọ rửa trên người, tranh thủ cọ sạch thân thể như là tắm sữa tắm vậy.

Sau khi tắm giặt xong các nữ nhân lên bờ mặc váy da thú cùng với áo cỏ vào, Trình Y cũng lên bờ mặc vào quần jean, thân trên cũng là áo cỏ do chính cô bện, là cô mới học được. Vì muốn thoải mái mặc áo này phải hai ba ngày đổi một lần, nếu không thời gian lâu một chút cỏ này liền khô mất mà hương vị cũng không dễ chịu.

Các nữ nhân cười cười nói nói đi trở về, Trình Y cũng cười đi sau lưng các nàng ấy. Lúc này Ulla không có ở đây, cho nên những người này cũng đều rất yêu thích cô, vừa nhiệt tình lại vừa sốt sắng, đi cùng bọn họ cảm giác rất tâm tình rất vui sướиɠ.

Vừa đi được nửa đường phía trước đột nhiên lao tới một nam nhân, bọn họ thấy thế liền la to lên, đề phòng nhìn hắn.

Sau khi Trình Y nhìn thấy người lao tới mặt liền trắng bệch không còn chút máu, sợ tới mức trốn sau lưng Vân Đóa, người này không phải là ai khác, chính là tên sắc ma ghê tởm ở bờ sông khinh bạc cô.

Nam nhân thấy được Trình Y, không để ý một đám nữ nhân đang nhìn chằm chằm, cứ như thường mà vọt tiến lên trước mặt Trình Y, sau đó túm cô như xách một con gà con khiêng lên vai mà chạy như điên.

Tốc độ quá nhanh, hơn nữa không có ai nghĩ đến trong lúc trước mặt các nàng đông người như vậy hắn lại đoạt nữ nhân! Các nàng nóng nảy rống giận gào lên, có mấy người chạy về bộ lạc gọi nam nhân, có mấy người thì đuổi theo.

Trình Y bị nam nhân khiêng trên vai, bụng chống đỡ trên vai cứng rắn như sắt của hắn, đầu chúi xuống, hắn chạy rất nhanh, đầu óc của cô lập tức choáng váng chóng mặt, dạy dày cũng khó chịu, mở miệng bật lên tiếng nôn khan.

Nam nhân mặc dù khiêng một người trên vai, nhưng các nữ nhân vẫn không đuổi kịp, đang ở phía sau tức giận mắng chửi.

Mắt thấy nam nhân khiêng Trình Y đang trào nước chua sắp biến khỏi tầm mắt mấy nữ nhân, D^d^l^q^d thì có nam nhân đang tuần tra gần đó nghe được âm thanh mà chạy tới. Nhìn thấy nam nhân xa lạ đang khiêng Trình Y chạy đi thì giận dữ, vung lên trường mâu mà xông tới.

Nam nhân phát ra tiếng gào không vui, thả Trình Y mặt mày xanh xao ngồi xuống trên cỏ xong liền cầm trường mâu xông lên đối chiến với người kia.

Một đường bôn ba, Trình Y không chỉ dạ dày không thoải mái mà đầu óc cũng vô cùng chóng mặt, chỉ một chút dạ dày liền sôi trào, “oa” một cái phun ra. Cô vừa mới ăn cơm không bao lâu, vừa rồi bị nam nhân kia khiêng trên vai chạy nhanh như chớp một hồi, dạ dày chịu được mới là lạ. Vốn tình huống bây giờ rất thuận lợi chạy trốn tiếc rằng tình huống cơ thể lại không cho phép.

Lúc hai nam nhân giao chiến, làm cho các nữ nhân đuổi theo kịp, có hai người tiến lên kéo Trình Y đang nôn không ngừng chạy trở về, thấy Trình Y có biểu hiện quá mức khó chịu, một nữ nhân dừng lại một tay ôm mông một tay ôm lưng Trình Y mà chạy.

Lần này Trình Y không quá mức khó chịu, người này hiển nhiên là quan tâm đến thân thể của cô, dựng thẳng ôm cô mà chạy.

Chạy không bao xa, phía trước Hiền và hai nam nhân nữa cầm vũ khí chạy tới, xa xa nhìn thấy người xa lạ đang đánh nhau với người của mình thì tốc độ chạy nhanh hơn. Có nữ nhân chỉ vào Trình Y hô to lên gì đó với Hiền, kết quả sau khi nghe xong Hiền liền giận dữ, hai mắt đỏ bừng chạy về phái nam nhân ngoại tộc.

Sau khi được các nữ nhân thay phiên nhau ôm về bộ lạc, sắc mặt Trình Y cũng không khá hơn chút nào, dạ dày thỉnh thoảng còn cuộn lên, phải nghỉ ngơi một hồi lâu mới tốt hơn được. Vì thế, cô càng thêm chán ghét cái tên sắc ma đó, thì ra hắn vẫn chưa có rời đi, lại muốn bắt cô đi, nếu trong tộc không phải vẫn còn có nam nhân thì chỉ sợ cô đã là dê vào miệng cọp.

Lần trước sờ ngực trộm áo của cô, lần này bắt cô làm hại cô bị choáng váng đầu hoa mắt nôn mửa không ngừng, tên sắc ma đó quả thật là khắc tinh của cô. Cầu trời phù hộ từ nay về sau đừng để cô phải gặp lại hắn. Hiện tại nếu như hỏi Trình Y ghét nhất là ai, D^d^l^q^d cô tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trả lời là tên sắc ma kia!

Mấy nữ nhân để lại vài người trông nom người già và trẻ nhỏ trong bộ lạc, còn lại vài người lo lắng chạy đi.

Trình Y cũng có chút lo lắng rồi, nhìn đồng hồ một cái, cô trở về tối thiểu cũng hơn nửa giờ mà bọn Hiền còn chưa trở lại. Lẽ ra đối phương chỉ có một người thì không nên đánh lâu như vậy à, chẳng lẽ có người đến giúp đỡ sắc ma?

Khi mọi người đang hết sức nóng lòng, mấy người nam nhân trở lại, cơ bản toàn bộ trên người đều phủ màu. Hiền bị thương nặng nhất, vết thương cũ chưa lành lại bởi vì kịch liệt đánh nhau mà bị chảy máu. Mà trên cánh tay, trên đùi còn bị thương cũng may là bị thương không nặng có thể tự mình đi đường không cần người khác dìu đỡ.

Bởi vì mấy người bị thương cũng không nặng, bọn họ có thể tự dùng thảo dược mà tự chữa trị. Vết thương cũ của Hiền bị vỡ ra, Trình Y phải khâu lại cho hắn lần nữa. Vị trí vết nứt dài khoảng một ngón tay, cô chỉ cần may lại chổ đó là được.

Hiền bị thương còn nặng hơn hai người kia cộng lại, tất nhiên là hắn bị chọc tức lúc đánh nhau thì cậy mạnh, kết quả bị thương nặng.

Lúc Trình Y băng bó cho hắn thì hắn giống như bất an mà nắm tay cô, dường như chỉ sợ cô chạy mất, Trình Y thì không biết làm sao đẩy ra bàn tay của hắn, trách cứ hắn làm cô chậm trễ băng bó.

Lần này băng bó cho Hiền là băng gạc hai ngày trước dùng qua, dù sao cũng đã giặt sạch phơi khô, cho dù trên mặt còn có chút vết đỏ không giặt sạch được nhưng đây cũng là máu của Hiền, CN~d~d~l~q~d băng bó cho hắn cũng sẽ không sao.

Chuyện huyên náo lần này động tĩnh rất lớn, buổi tối các tộc nhân đều trở về, sau khi nghe nói việc này cũng vô cùng phẫn nộ và nổi giận, không dám không tập trung nữa, người tuần tra càng thêm nhiều hơn.

Buổi tối lúc nằm ngủ trên da thú đột nhiên Trình Y không tim không phổi nở nụ cười, cô tự mình tiêu khiển mà nghĩ lần này sắc ma quấy rối mà nói xem như đã làm một chuyện tốt. Đó chính là vết thương cũ của Hiền tái phát mà còn thêm vết thương mới, cô có thể an toàn thêm hai buổi tối nữa . . . . .