Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 7

Chương 7
Không có áo chẽn, chỉ có một cái áσ ɭóŧ, Trình Y sống chết không chịu về bộ lạc, nữ nhân sốt ruột. Cuối cùng có lòng tốt nhổ một ít cỏ mềm mại gần đó đem ra sông rửa sạch sau đó ngồi bên cạnh Trình Y bắt đầu nhanh tay bện lại.

Đối với việc áo chẽn bị nam nhân kia trộm đi Trình Y tức giận không thôi, cái áo đó cô chỉ tốn mấy chục đồng mua về, nếu như ở hiện đại mà bị mất đi cô mới không khó chịu như vậy. Nhưng mà món đồ không đáng tiền này ở xã hội viễn cổ chính là vật vô giá đó, thiên hạ này chỉ có một cái!

Đã không còn áo chẽn Trình Y cũng không biết phải làm sao cho tốt, một cái áσ ɭóŧ không cách nào che đậy được cảnh xuân mà đi tới đi lui trước mặt mọi người trong bộ lạc, cô thật sự không chịu được. Cho dù tất cả phụ nữ trong bộ lạc đều ăn mặc rất mát mẻ nhưng cô cũng không làm như vậy được. Mà cô ngoài trừ áo choàng lông thì cũng chỉ còn một cái áo lông, mặc áo lông thì quá nóng không thích hợp mặc trong mùa hè.

Quần ẩm ướt vô cùng, Trình Y không chịu nổi lập tức cởϊ qυầи jean mang ra sông giặt giũ, tảng đá bên bờ sông hơi nóng , vừa vặn có thể phơi khô quần áo. Vắt khô quần jean rồi phơi nắng trên tảng đá, qυầи ɭóŧ cũng ướt nhưng cô không có ý định cởi ra, vì thế chỉ có thể mặc cho nó dán chặt lên người.

Ngay tại lúc Trình Y mắng chửi vô số lần dã nam nhân sàm sỡ hù đến cô, hận không thể mang tổ tông mười tám đời nhà hắn đều ân cần hỏi thăm một lượt mới chú ý tới nữ nhân không nói lời nào mà đang chăm chú đan bện gì đó, tốc độ rất nhanh, xem ra đã xong hơn phân nửa. Vật kia chính là áo của những nữ nhân trong tộc, ChieuNinh~dien~dan~lequydon bởi vì có khe hở không cách nào che chắn hết bộ ngực nên cô không thèm mặc nó. Nhưng bây giờ dưới tình huống không có áo chẽn không mặc nó là không được.

Nữ nhân đan xong rất nhanh, cỏ được cọ rửa cũng bị ánh mặt trời làm khô, nữ nhân đưa cho Trình Y vẻ mặt đau khổ đồ đã được bện tốt, ý bảo cô mặc lên.

Trình Y nhận lấy nhưng không biết mặc, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía nữ nhân. Cuối cùng dưới sự trợ giúp của nàng ta mà mặc được món đồ này, nó miễn cưỡng che chắn phần nào ngực của cô. Mặc dù có chút khe hở nhưng may mắn cô còn mặc áσ ɭóŧ bên trong, cũng không lo phát sinh tình huống bất ngờ, bởi vì nữ nhân này vừa mới chà sát cho phía trước một sợi dây thừng. Khi mặc lên kéo căng sợi dây thừng kia liền cài chặt lại, như vậy cũng dễ dàng cho điều chỉnh độ chặt lỏng.

“Allah đô.” Vốn xem thường thứ này, sau khi mặc vào cảm giác tinh tế mềm mại, màu xanh hoa cỏ dán ở trên người còn rất thoải mái. Ngửi thấy mùi thơm ngát thực vật tươi mát thật không tệ, Trình Y chân thành nói cảm ơn với cô ấy đã giúp cô làm áo. Cô đã gặp qua người phụ nữ này, tuổi hơi lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ rất biết quan tâm. Sở dĩ cho rằng như vậy là vì có hai lần ăn cơm cô có chú ý tới nàng ấy mang thịt của mình chia cho đứa trẻ bên cạnh không đủ thịt ăn, mà những đứa trẻ đó cũng không phải con của nàng ấy.

Sờ soạng cái quần hong khô trên tảng đá, vẫn chưa hoàn toàn khô hết, Trình Y không có ý định lãng phí thêm thời gian, cầm lấy quần chưa khô mặc vào.

Nữ nhân ở bên ngoài trì hoãn một hồi lâu thì có chút nóng nảy, lôi kéo Trình Y nhanh chóng đi trở về. Trên đường vẫn luôn lo lắng nói gì đó, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ trấn an Trình Y.

Trình Y nghe không hiểu nàng nói gì, không biết nàng đang lo nghĩ cái gì, chẳng qua khi nàng an ủi trấn an thì cô hiểu nàng ấy an ủi cái gì, bởi vì nàng ấy thấy được ‘dấu vết’ trước ngực của cô.

Sau khi trở về Trình Y vẫn làm như không có chuyện gì phát sinh, cô chính là một ‘ngoại tộc’ xông vào trong tộc này, không muốn rước lấy phiền toái làm cho người trong tộc phải phiền.

Lần này Trình Y ra ngoài hơi lâu, Hiền đã sớm lo lắng, khi thấy cô trở về liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ là khi nhìn thấy quần của cô còn đang ẩm ướt thì kinh ngạc, chỉ chỉ về phía cái quần ướt mà hỏi.

Trình Y buộc mình cười không bị miễn cưỡng, trước cô làm ra động tác ra mồ hôi rồi lại làm động tác bơi lội.

Hiền xem không hiểu, không biết cô muốn biểu đạt cái gì, nghi ngờ trên mặt ngày càng nồng đậm.

Vốn là không có tâm tình, thấy Hiền không hiểu cô liền không muốn huơ tay múa chân nữa. Thật sâu cảm giác được ngôn ngữ không thông là vấn đề lớn, cả ngày khoa tay múa chân thật là muốn mệnh. Nếu như khoa tay múa chân mà đối phương thấy hiểu thì còn khá tốt, hết lần này tới lần khác phần lớn thời gian đối phương xem không hiểu, cũng như người khác khoa tay múa chân cô cũng đoán sai.

“A ô ô?” Hiền chỉ vào áo cỏ mặc trên người cô phát ra âm thanh thắc mắc.

Trình Y không biết phải giải thích thế nào, đành lắc đầu thở dài nằm lên da thú, cô không có tâm tình nói chuyện, ChieuNinh~dien~dan~lequydon ở bờ sông bị dã nam nhân tập kích ngực khiến cho cô bị bóng ma rất sâu. Từ nay về sau cô cũng không dám một mình đi bờ sông tắm rửa, lần nay may mắn có người trùng hợp ở gần đó nên cứu được cô, nếu cô kêu đến vỡ họng mà cũng không có ai tới cứu thì trinh tiết chẳng phải đã bị tên dã nhân không biết tên kia hủy hoại sao?

Nghe được Hiền ở một bên lo lắng đang nói gì đó, Trình Y giả bộ không nghe thấy, hiện tại cô bị kinh hãi làm cho mệt mỏi lắm rồi, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một lúc lại thấy ác mộng, trong mộng Trình Y tới bờ sông đột nhiên nhìn thấy dã nam nhân kia biến thành con sói hung mãnh bổ nhào vào khiến cô ngã trên đất, dùng móng vuốt sắc bén xé nát y phục của cô. Không để ý đến cô đang thét chói tai mà ném cô vào trong dòng sông lung tung giặt sạch một phen, sau đó vừa vung móng vuốt vừa há miệng ăn cơm là cô mới được rửa sạch sẽ xong . . . . .

Trình Y đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, trái tim còn đang rung động kịch liệt, bất kể là trong mộng hay là sự thật thì dã nam nhân kia đều mang đến cho cô nỗi sợ hãi rất lớn.

“Ai?” Hiền nghe được tiếng vang nên nhìn qua cô rồi thử gọi.

Lau mồ hôi trên trán, Trình Y ngồi dậy cười khẽ với hắn rồi nói: “Ta chỉ nhìn thấy cơn ác mộng, không sao rồi.”

Hiền nhíu mày cẩn thận đánh giá Trình Y, càng xem mày càng nhíu chặt, cuối cùng vịn da thú chậm rãi đứng dậy đi tới.

Trình Y thấy hắn đi tới lập tức trong mắt thoáng hiện lên tia đề phòng: “Ngươi làm gì? Không cần tới đây, ta không sao!”

“A ô.” Trong âm thanh của Hiền lộ ra vài phần tổn thương.

Ý thức được chính phản ứng hơi quá mức, Trình Y tranh thủ đứng lên tràn ngập áy náy nói xin lỗi với Hiền, cũng không để ý đối phương có nghe hiểu hay không, nói xong một lần thấy đối phương không phản ứng thì nói thêm một lần nữa.

Ngay tại lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì Vân Đóa đi đến bảo hai người đi ra ngoài. Mấy nam nhân đi ra ngoài săn đều đã trở lại, con mồi đều chất đống lại cùng một chỗ. Tất cả nam nhân trong bộ lạc đều đứng thành một hàng, vẻ mặt tộc trưởng nghiêm túc đứng ở phía trước bọn họ, thấy Hiền cùng Trình Y đi tới liền ngoắc ngoắc bảo họ đi tới gần.

Sau khi Vân Đóa dẫn hai người đi qua liền lui sang đứng cùng với những nữ nhân khác và bọn nhỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn tộc trưởng nghiêm túc ở đó.

Tộc trưởng bảo Hiền qua đứng chung với những nam nhân kia, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trình Y rồi nhìn về phía những người phụ nữ quát lên, một người trong đó nghe tiếng liền đi ra.

Người này là người giúp cô lúc sáng nay, vừa rồi Niên tộc trưởng gọi nàng là Lana, Trình Y nhìn sang rồi nhớ ký tên của nàng ấy.

Lana đi đến bên người của Trình Y, một bên sốt ruột vừa nói vừa khoa tay múa chân, vừa chỉ vào ngực của Trình Y nói không ngừng.

Lúc Lana đi tới bên cạnh thì Trình Y đã đoán được chuyện gì rồi, Lana nhất định là nói với Niên tộc trưởng chuyện ban sáng. Thấy sắc mặt của hắn nghiêm trọng như vậy, Trình Y cũng không thể coi như không có chuyện gì. Cô không hiểu một câu nào mà Lana nói, bất quá từ biểu hiện trên mặt và tay của đối phương cũng đoán được hẳn là Lana đang hỏi cô buổi sáng nam nhân nào làm chuyện ‘hồng’ trên ngực của cô.

Lana vừa nói xong Hiền liền gầm lên giận dữ, xông lên trước nắm chặt tay Trình Y lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, con mắt dừng lại trước ngực của cô, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy giận dữ, giơ tay lên muốn cởϊ qυầи áo của cô kiểm tra.

Trình Y thấy vậy sợ hãi kêu lên, lập tức lùi về sau mấy bước, hai tay che chắn trước ngực phòng bị, trừng mắt nhìn Hiền cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Hiền lúc này mới ý thức được mình sơ suất, một đống người ở chung quanh, biểu cảm có chút ngượng ngùng, nhưng phẫn nộ trong mắt vẫn không hề tan, hai nắm đấm vang lên kẽo kẹt, CN~d~d~l~q~d thật sự cảm thấy phẫn nộ cái tên đã xâm phạm cô!

Niên tộc trưởng quát lên một tiếng, Hiền nghe vậy thu hồi lửa giận. Nhanh chóng xoay người cúi đầu xuống cung kính nói chuyện với Niên tộc trưởng, sau đó vâng lời trở lại vị trí hắn vừa đứng.

Hắn rất nghe lời nói của Niên tộc trưởng . . . , giờ đây trong mắt hắn nhìn về phía Niên tộc trưởng tràn đầy kính ý, đây là suy nghĩ đột nhiên dâng lên trong lòng Trình Y.

Lana một lần nữa kéo Trình Y trở lại, từ người đàn ông bên trái mà bắt đầu, một tay chỉ vào ngực Trình Y một tay chỉ vào nam nhân đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Nam nhân bị chỉ rất phẫn nộ, đó là biểu lộ của người bình thường chỉ khi bị oan uổng mới có, nam nhân đó trừng Trình Y, trong mắt rõ ràng viết “Không phải ta làm!”

Biểu lộ của mọi người ở giữa sân đều rất nghiêm túc, cho dù Trình Y nghe không hiểu lời Lanna nói cũng đoán ra được nàng đang làm cái gì, vì vậy nhìn về người đàn ông bị chỉ kia lắc đầu.

Lana lại chỉ về người đàn ông thứ hai và lập lại lời nói giống như vậy, khi Trình Y lắc đầu lại chỉ sang người kế bên mà tiếp tục. Không lâu sau toàn bộ hơn mười nam nhân trong tộc đều bị chỉ mấy lần, cuối cùng Trình Y đều lắc đầu. Trình Y phát hiện chân mày Niên tộc trưởng càng nhíu chặt hơn, tất cả nam nữ trong sân cùng có biểu hiện nghiêm trọng lên.

Niên tộc trưởng nghiêm túc nhìn Trình Y, chỉ vào toàn bộ nam nhân ở đó mấy lần rồi lớn tiếng hỏi cô.

Trình Y đoán Niên tộc trưởng hỏi cô có xác định người đánh lén cô không phải là người trong tộc hay không, sợ cô đoán sai, vì vậy cô chậm rãi gật đầu.

“A gào khóc!” Các nam nhân thấy thế cùng thẳng sống lưng, trên mặt lộ ra ý khẩn trương.

Niên tộc trưởng suy nghĩ một lát rồi vẫy tay bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm trước, mọi người nghe lệnh tản ra chuẩn bị cơm canh. Không giống như hai ngày trước, bửa cơm này mọi người ăn trong tinh thần đầy nặng nề, mỗi người đều là bộ dạng đầy ưu sầu. Nơi nào đó vừa có động tĩnh thì con mắt các nam nhân như dã thú liền nhảy vọt lên chạy qua xem xét. Lúc ăn cơm cũng để trường mâu ở bên cạnh của mình.

Người trong tộc đều rất khẩn trương, đến cả các phụ nữ cũng đều rất đề phòng nhìn xem bốn phía, mấy đứa nhỏ cũng không dám lớn tiếng chơi đùa nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha mẹ ăn thịt nướng.

Dã nam nhân buổi sáng cô chưa từng thấy qua, nhất định là người ngoại tộc, thấy bộ dạng kiêng kị như vậy của người trong tộc hiển nhiên là đang lo lắng người ngoại tộc đột nhiên xông tới. Trước kia Trình Y xem TV nên cũng biết một chút chuyện về thời viễn cổ, như là bộ lạc gian nan về thức ăn và phụ nữ nên sẽ thường xuyên có chiến tranh xuất hiện. Hiện tại người trong tộc khẩn trương như vậy cũng làm cho cô bắt đầu lo lắng theo, trong bộ lạc nam tử trưởng thành còn chưa tới hai mươi người, nếu như người ngoại tộc thực sự tấn công bọn họ nhất định sẽ khó khăn chống đỡ.

Vội vàng cơm nước xong, người trong tộc lại không có ca hát nhảy múa như thường ngày mà là đều tự về phòng. Vẻ mặt Hiền ngưng trọng, mấy lần cầm mâu muốn ra ngoài đều bị Trình Y ngăn cản.

Thân là bác sĩ thì không có cách nào trơ mắt nhìn thấy người bị thương còn chưa tốt lại đi ra ngoài làm chuyện nguy hiểm, Trình Y kiên quyết ngăn cản Hiền, thái độ cực kỳ cường ngạnh.

Hiền một lòng muốn đi ra ngoài gác đêm cuối cùng đành phải bỏ cuộc, ngồi trên da thú hết than ngắn lại thở dài, thỉnh thoảng đứng dậy đứng ở cửa ra vào nhìn ra bên ngoài.

Trời tối, trăng sáng cao cao ở trên bầu trời, đã đến thời gian đi ngủ nhưng Trình Y không hề buồn ngủ chút nào. Cô đi tới bên cửa nhìn nhìn ra ngoài, phát hiện rõ ràng nam nhân gác đêm đã tăng lên, CN~d~d~l~q~d hai đêm trước chỉ có hai người gác, hiện tại thấy có sáu người cầm vũ khí đi tuần tra gần nhà gỗ. Đây chỉ là ở nơi cô nhìn thấy, không biết chổ khác có còn người gác đêm nữa không, xem ra đêm nay người trong bộ lạc sợ là không ai ngủ được.

Trình Y lo lắng nhìn về phía bầu trời sáng trăng, trong lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần người ngoại tộc không tấn công đến đây . . . . .