“Tiểu Thu——”
Một tiếng gọi yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Thu Thủy, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào mắt của Thời Nhạc vừa tỉnh dậy.
“Cha?” Cô thì thầm gọi với một tia hy vọng.
Thời Nhạc trên giường bệnh nghe thấy giọng cô, xúc động và mừng rỡ nói: “Là cha đây, Tiểu Thu đừng sợ, cha ở đây, Tiểu Thu…”
Y nói rồi đột nhiên dừng lại, cau mày nghi ngờ, con gái y đã cập kê rồi, sao lại trở lại dáng vẻ của một đứa trẻ nhỏ như vậy?
Thời Thu Thủy đang vui mừng vì phát hiện ra cha cô cũng cùng cô đầu thai chuyển kiếp nên không để ý đến vẻ mặt nghi ngờ của Thời Nhạc, cũng không để ý đến việc lông mày Thời Nhạc càng nhíu càng chặt, vẻ mặt cũng trở nên đau đớn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thời Thu Thủy cũng tỉnh táo lại sau cơn phấn khích, lúc này cô mới phát hiện ra cha cô đã im lặng rất lâu, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Thời Nhạc, cô nhẹ nhàng gọi: “Cha.”
Thời Nhạc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn kỹ thì có thể thấy trong sự nghiêm trọng đó có một chút không thể tin nổi.
Thời Nhạc: “Tiểu Thu, chúng ta… chúng ta đầu thai chuyển kiếp rồi sao?”
Nghe y hỏi vậy, Thời Thu Thủy lập tức hiểu ra, cha cô cũng có ký ức của Thời Nhạc khác.
Cô gật đầu, đáp: "Cha, cha nghĩ đúng rồi, chúng ta thực sự đầu thai chuyển kiếp rồi."
Thời Nhạc thật sự ngơ ngác, nhưng trong mắt là sự xúc động rõ ràng: "Trời ạ, đầu thai chuyển kiếp, chuyện chỉ có trong thoại bản mới xuất hiện, lại để ta, Thời Nhạc, gặp phải!"
Thời Thu Thủy nhỏ giọng: "Suỵt suỵt, cha, cha nhỏ giọng thôi! Chuyện chúng ta đầu thai chuyển kiếp không thể để người khác nghe thấy!"
Thời Nhạc gật đầu: "Đúng đúng đúng, con nói đúng, là ta sơ suất rồi, chuyện kỳ lạ như vậy nếu để người khác biết, tâu lên hoàng đế, không phải hoàng đế sẽ xem chúng ta là quái vật mà gϊếŧ sao? Ta nhỏ giọng, nhỏ giọng, không thể để người khác phát hiện."
Thời Thu Thủy chớp chớp mắt nhắc nhở: "Cha, ở đây không còn hoàng đế nữa rồi."
Thời Nhạc sững sờ, rồi trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Ký ức của nguyên chủ vừa ùa vào đầu y, y chỉ lướt qua một chút, có một số thứ y không để ý đến, nhờ lời nhắc nhở của Thời Thu Thủy, y mới nhớ ra, thế giới này quả thực không còn hoàng đế nữa rồi.
Thời Nhạc vui mừng, Thời Nhạc phấn khích, Thời Nhạc xúc động.
"Không còn hoàng đế nữa rồi! Sau này chúng ta sẽ không còn bị tru di tam tộc vì ai đó xúc phạm đến hoàng đế nữa!"
Thời Thu Thủy: "Đúng! Chúng ta không cần phải sợ bị hoàng đế lưu đày nữa!"
Hai cha con người cổ đại đến từ hàng trăm năm trước vô cùng vui mừng vì chuyện ở những năm 90 không có hoàng đế.
Sau khi vui mừng, Thời Thu Thủy lên tiếng: "Cha, ký ức của con không đầy đủ, cha có thể kể cho con nghe về tình hình của cha ở đây không?"
"Được, ta kể cho con nghe." Thời Nhạc vừa hồi tưởng ký ức, vừa nói: "Thời Nhạc ở đây cũng giống ta, là con một, nhưng khác ở chỗ, Thời Nhạc ở đây sau khi cha mất lúc mười tám tuổi không kết hôn sinh con như ta, mà là đi lính.”
“Người này lăn lộn trong quân đội mấy năm, may mắn thăng chức, làm phó trung đội trưởng. Hai mươi hai tuổi, gặp được một nữ quân nhân làm văn nghệ trong quân đội, kết hôn, hai năm sau sinh ra một cô con gái, chính là thân thể của con.”
“Vì vợ Thời Nhạc vốn là trẻ mồ côi, thuở nhỏ chịu nhiều khổ cực, nên sức khỏe không tốt, khi sinh con khó sinh mà qua đời. Thời Nhạc này lập tức trở thành gà trống nuôi con. Nhưng vì tình cảm với vợ tốt, nên người này không tái hôn, tự mình cùng với mẹ ruột nuôi Thời Thu Thủy nhỏ đến ba tuổi. Sau khi con gái ba tuổi, mẹ người này cũng mất, anh ta vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con gái, mãi đến bây giờ, tức là con sáu tuổi. Những năm này, anh ta làm việc rất chăm chỉ, nên hiện tại đã thăng chức lên trung đội trưởng."