Phó Thần An ôn nhu đem cô gái nhỏ bé trong l*иg ngực đặt lên giường lớn, lại nhanh chóng lột sạch chính mình, một phát kéo xuống váy áo của người ta. Cặp con ngươi đẹp đẽ gắt gao nhìn chằm chằm thân thể đẫy đà thuần khiết của cô gái dưới chân. Hầu kết phát dục thành thục ức chế không được nuốt nước miếng một cái, lè lưỡi liếʍ đôi môi mỏng.
Đương khi da thịt ấm áp lại lần nữa phủ lên thân thể mềm mại của cô, Quý Văn giật mình một cái. Đầu óc ngơ ngơ ngác ngác mới phản ứng lại với tâm tư của nam nhân.
"Sao anh lại nhanh như vậy~"
Chung quy là nữ sinh ngây thơ chưa trải sự đời, sợ là không nói lên lời. Nhưng mắt hạnh long lanh ánh nước, nũng nịu nỉ non dưới thân anh.
Du͙© vọиɠ của Phó Thần An trong nháy mắt bị châm lửa, thậm chí cả linh hồn cũng bị thiêu đốt. Không quan tâm gì cả mυ'ŧ hôn đầu lưỡi cô, hút cả cái lưỡi cô đến tê dại, thẳng đến khi cô giãy giụa đấm đánh ngực anh mới lưu luyến rời khỏi, ôn nhu ngậm lấy môi dưới của cô. Đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi cô, ôn nhu liếʍ láp.
Bàn tay không an phận lặng lẽ đi vào giữa hai chân cô, mới vừa chạm vào cửa huyệt ướŧ áŧ kia. Quý Văn ưm một cái, sắc mặt ửng hồng, không tự chủ kẹp chặt hai chân.
Nhưng Phó Thần An đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối như giờ thì sao làm đối thủ của cô được? Bàn tay to cưỡng chế bẻ hai chân cô ra, chân dài mạnh mẽ có lực dễ dàng tách hai chân ra không cho khép lại. Tiểu huyệt xinh đẹp phấn nộn hơi hơi mở ra, toàn bộ âʍ ɦộ phơi bày ra trước mắt anh.
Quý Văn cảm thấy buồn bực xấu hổ cực kỳ, cô thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng từ huyệt nhỏ không ngừng chảy, theo đáy huyệt và rãnh mông, lặng yên không tiếng động chảy xuống khăn trải giường phía dưới.
"Không cần nhìn như vậy mà~" Khuôn mặt cô sớm đã y chang tôm hấp bóc vỏ, hồng cực kỳ, ngữ khí nói chuyện cũng nhu mị đi vài phần.
"Ngoan nào Văn Văn, không cần thẹn thùng, để anh xem bảo bối của anh nào." Phó Thần An áp chế cơ thể kịch liệt quay cuồng trong du͙© vọиɠ, liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc. Bàn tay ấm áp vuốt ve qua lại bên mé đùi trong, đầu ngón tay thong thả đi vào cửa hoa huyệt đang phân bố ra chất lỏng của cô.
"Ướt nhẹp~" Nam sinh cười xấu xa, dùng đầu ngón tay dính chất lỏng đặt trong miệng khẽ liếʍ.
"Dơ~ Không cần~" Quý Văn theo bản năng duỗi tay ngăn động tác liếʍ ngón tay của anh. Huyệt khẩu mới vừa bị người đυ.ng chạm đột nhiên cảm thấy có chút tê tê ngứa ngứa.
"Một chút cũng không dơ~ Nước của Văn Văn ngọt như vậy, không tin em thử xem?" Nam nhân lại lần nữa chấm chất lỏng từ dưới cửa huyệt, đưa lên miệng cô.
"Em mới không thử đâu~" Cô giận dỗi bĩu môi, đôi tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường.
"Vậy anh đây không khách khí nhé~" Khóe miệng anh ý cười nồng đậm, ngón tay thon dài xâm nhập thân dưới cô. Hai ngón tay đảo quanh ở cửa hai mảnh môi âʍ ɦộ phấn nộn, móng tay cứng rắn ngẫu nhiên cố ý gãi vào tiểu huyệt, moi lên vách tường thịt non mịn, Quý Văn cảm thấy từ chỗ xương cùng nháy mắt nổi lên tê tê dại dại.
Khớp xương ngón tay lại lần nữa rời khỏi, theo động tác ôn nhu vuốt ve bẻ ra hoa môi, ngón cái tìm kiếm vuốt ve trong mị thịt. Khi sờ đến viên thịt nhỏ đang sưng ngạnh kia, bỗng nhiên dùng sức nhấn một cái.
"A ân~ không cần..." Quý Văn cả người run run, thân hình mẫn cảm chảy ra một trận chất lỏng ấm áp. Thân thể nữ sinh run rẩy, tay nhỏ vô thố bắt lấy cái tay đang chôn dưới thân dưới mình, theo biên độ nhỏ ra vào của ngón tay, không biết đến cùng là muốn cự tuyệt hay đón ý hùa?
Ngón tay được huyệt khẩu khẩn trí bao chặt tâm viên ý mã. Thoải mái than một tiếng. Nếu cây côn ŧᏂịŧ của mình có thể nhét vào nguyên cây thì tư vị kia có bao nhiêu mỹ diệu nha!
Cúi đầu ôm đầṳ ѵú cô từng ngụm liếʍ láp, thanh ầm khàn khàn run nhẹ trước ngực truyền đến: "Bảo bối, anh có thể đi vào không?"
Cây gậy cực nóng của nam sinh để ngay cửa huyệt ướŧ áŧ của cô, qυყ đầυ cực lại phạm quy đỉnh giữa hai mảnh hoa môi.
"Nhưng mà nghe nói rất đau~" Cô cũng đã bị trêu cho khơi mào tìиɧ ɖu͙©. Tưởng tượng đến đồ chơi thô to này muốn tiến vào trong mình, Quý Văn có điểm sợ hãi, không tự chủ được lùi về sau.