"Sẽ có chút đau, nhưng anh sẽ thật ôn nhu, được không?" Không có sự đáp ứng của cô, Phó Thần An trước sau không dám tiến thêm một bước. Chỉ đem nữ sinh trong l*иg ngực ôm gắt gao, liếʍ nhẹ vành tai mẫn cảm, ôn nhu nỉ non bên tai cô.
Mà côn ŧᏂịŧ ngạnh phát đau như muốn nổ tung lặng yên trong tiếng rên đè nén của nữ sinh từ từ từng chút một hướng vào sâu bên trong.
"Ân đau~" Đại qυყ đầυ mượt mà bóng loáng vừa chen vào một chút, hạ thể nháy mắt truyền đến đau đớn kéo cô trong cơn đê mê về với thực tại. Quý Văn hít khí lạnh, nước mắt lưng tròng nhìn tên đầu sỏ gây tội.
"Văn Văn ngoan thả lỏng nào, tiểu huyệt cắn chặt đến dươиɠ ѵậŧ không động đậy được này, ông xã không làm em đau đâu." Phó Thần An một bên vuốt ve thịt non trong cửa huyệt cùng viên trân châu nhỏ của cô, một bên ôn nhu hôn môi với cô, ý đồ làm thần kinh cao độ khẩn trương của cô hòa hoãn lại.
Mị thịt tầng tầng khẩn trí như vô số cái miệng nhỏ, gắt gao hút lấy qυყ đầυ anh. Từng trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thổi quét qua toàn thân Phó Thần An, nhưng cố tình tiểu huyệt của nữ sinh thật quá nhỏ. Vô luận anh khuếch trương, xoa bóp thế nào, trán ứa ra tầng mồ hôi nóng vẫn chỉ đem được qυყ đầυ cực đại chen vào một chút.
"Ân... tiểu huyệt của bảo bối chặt quá, thật ấm." Cứ việc chỉ tiến vào một chút nhưng khỏi cần nói cũng biết luồng kɧoáı ©ảʍ kia mãnh liệt như sóng biển thổi qua tất cả cảm quan của anh.
"Phó Thần An~ em đau quá, anh ra ngoài chút được không?" Quý Văn cả người căng chặt, lực chú ý đều tập trung dưới nơi hạ thân đang kết hợp với nhau. Cỗ đau đớn kia, cứ như mình là một miếng thịt, ngạnh sinh sinh bị người ta lôi kéo xé mở. Mà hiện tại qυყ đầυ nóng bỏng còn ở trong người cô, còn có xu thế ngo ngoe rục rịch.
Quý Văn nhỏ giọng khóc kêu, không ngừng lùi về sau, cảm giác này quá đau, quá khó tiếp thu rồi.
"Đừng khóc, ngoan ngoãn anh liền ra ngoài nè." Nam sinh ôn nhu giữ chặt hạ thân cô, kiên nhẫn hôn miệng nhỏ, một tay xoa nắn núʍ ѵú cô, một tay khác duỗi đến địa phương giao hợp của hai người, thong thả mà có kỹ xảo bóp nhẹ.
"Mau bỏ ra đi mà~" Quý Văn hơi giãy giụa, nức nở duỗi tay đẩy eo anh ra.
"Được được~ anh ra đây" Nam sinh vừa dứt lời, đột nhiên nhấp hông, đại qυყ đầυ chôn trong hoa huyệt hung hăng đỉnh phá, nhất cử xỏ xuyên qua cô. Côn ŧᏂịŧ như cái chày sắt cứng ngắc, thế như chẻ tre, dũng cảm tiến tới.
Tiếng khóc la cùng tiếng hét chói tai của Quý Văn bị anh chặn lại trong miệng. Hạ thể có cảm giác đau đớn như bị xé rách, làm nữ sinh dưới thân khóc rối tinh rối mù, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt. Cả người mềm mại vô lực, mắt hạnh cứng cỏi trừng về phía anh.
"Bảo bối ngoan~ Vì anh nhịn một lần được không? Đừng khóc nha? Đợi lát nữa là tốt rồi." Phó Thần An ôn nhu, thương tiếc hôn mặt cô, liếʍ đi nước mắt vương trên khóe mắt. Trên trán anh không ngừng chảy ra mồ hôi như hạt đậu nhưng anh lại chẳng để ý chút nào, không ngừng thấp giọng trấn an cô gái đang thút thít dưới thân mình.
"Phó Thần An, tên đáng ghét nhà anh là kẻ lừa đảo~" Quý Văn phục hồi lại tinh thần, nức nở đấm ngực anh, thân thể bởi vì đánh loạn xạ mà không ngừng vặn vẹo.
"Được rồi bảo bối, anh là đồ xấu xa, là kẻ lừa đảo, đừng khóc nữa a~ anh động một cái được không?" Phó Thần An bị động tác cô vô thức vặn vẹo làm dươиɠ ѵậŧ cảm giác một trận ma sát. Cố tình tiểu huyệt của cô quá nhỏ, quá chặt, sau khi anh tiến vào căn bản vô pháp di chuyển, chỉ có thể tùy ý cô cắn gắt gao.
"Vậy anh chậm một chút." Quý Văn nhút nhát, hoa lê đái vũ nhìn anh. Nếu đã là người của anh, lúc này làm ra vẻ thì lố quá.
"Anh sẽ ôn nhu, làm nhẹ nhàng được không bảo bối~ gậy lớn của ông xã bị cái miệng nhỏ bên dưới của em cắn không động được này." Phó Thần An bắt đầu thong thả thọc vào rút ra, bàn tay ấm áp đảo quanh mắt rốn và bụng nhỏ của cô. Vừa rồi lúc trêu chọc, anh mới phát hiện hóa ra chỗ này cũng là điểm nhạy cảm của cô.
Quả nhiên Quý Văn bị anh sờ một cái, vốn là thân mình mềm mại cũng bị tan thành một bãi xuân thủy, mặc anh muốn làm gì thì làm. Dưới thân hình mềm xuống, hạ thể đang bao lấy dươиɠ ѵậŧ sưng ngạnh rốt cuộc cũng thả lỏng.
Phó Thần An kêu lên một tiếng, bắt đầu gia tốc trong cơ thể cô. Ngón tay không quên xoa bóp tiểu trân châu chỗ huyệt khẩu, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nơi nhạy cảm yếu ớt. Môi mỏng nhàn rỗi tìm miệng nhỏ của cô hôn xuống, hai cái lưỡi ấm áp không ngừng chơi trò đuổi bắt với nhau.
Qua cơn đau, dưới âu yếm cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nam nhân, thân mình mẫn cảm chậm rãi sinh ra cỗ cảm giác tê dại. Đặc biệt là dưới tiểu huyệt, theo tiết tấu ra vào của nam nhân vậy mà cũng hùa theo, đương thời điểm cây gậy rời khỏi một chút, Quý Văn liền nâng mông về phía trước, tiểu huyệt cố ý kẹp chặt.
"Bé ngoan~ đừng kẹp chặt như vậy!" Phó Thần An trừng mắt liếc, cô gái nhỏ này không biết vừa nãy cô kẹp một cái, hại anh xém nữa là buông súng luôn.
"Ai kêu anh hư như vậy~" Quý Văn hờn dỗi, cặp chân thon dài tự giác quấn lấy hai bên hông không chút thịt thừa của nam nhân. Dưới sự thao lộng cô dần dần cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ thỏa mãn nhè nhẹ. Tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ nam nhân tắc đến tràn đầy, hơn nữa mỗi lần ra vào đều đỉnh đến tận địa phương sâu bên trong.
"Ân ân nhẹ chút a~" Phó Thần An đột nhiên điên cuồng gia tốc chọt vào rút ra, ôm sát bên hông cô, hung hăng tiến nhanh rút mạnh. Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào huyệt khẩu đỏ tươi phấn nộn, nhanh đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ bị côn ŧᏂịŧ rút ra bị đánh thành bọt biển, thân mật bao quanh cô thịt đang căng chặt miệng huyệt, lầy lội bất kham.
"Từ bỏ a~ không được...muốn tiểu..." Dưới mãnh liệt thọc và rút ra của Phó Thần An, tiếng kêu da^ʍ bị phá thành mảnh nhỏ. Tứ chi bủn rủn vô lực, tiểu huyệt bị chọc vào rút ra quá nhanh mà hơi có ý ma sát.