Trưởng bộ phận tài chính từng than phiền với Tiểu Trần trong phòng trà nước rằng tiểu thiếu gia tiêu tiền không chỉ như nước chảy, mà là "chảy vàng", cái gì cũng phải loại tốt nhất.
Thịnh Quyết: "Đổi lịch họp lại. Hôm nay tôi đích thân đưa cậu ấy đến trường làm thủ tục."
Trợ lý gật đầu.
Khi Thịnh Quyết trở về nhà họ Thịnh, chưa kịp bước vào khu nhà nhỏ thì đã thấy Thịnh Tây Tầm đứng trên ban công tầng hai, trông như đang định tự tử.
Cách đây không lâu, tiểu thiếu gia vừa tổ chức lễ trưởng thành mười tám tuổi, một bữa tiệc xa hoa làm chấn động cả giới thượng lưu. Mẹ còn đặc biệt mời ngôi sao yêu thích của Tây Tầm đến tham dự.
Thế nhưng đáng tiếc, trong lúc chụp ảnh chung, vì cười quá hớn hở nên môi cậu bị méo, tấm hình ấy ngay lập tức trở thành meme trong nhóm chat gia đình.
Thịnh Quyết đứng yên một lát, ngắm nghía tư thế u sầu "chuẩn bị tự tử" của cậu em.
Gần đây, Tây Tầm chuyển sang phong cách mỹ thiếu niên Nhật Bản, cuối cùng cũng thoát khỏi tủ đồ toàn áo lông báo lòe loẹt mà anh từng ngán ngẩm. Ít nhất, trong chiếc sơ mi đơn giản, cậu trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Bây giờ là 9 giờ 36 phút sáng, còn 54 phút nữa là đến lễ khai giảng của Đại học Anh Cừ.
Thịnh Quyết chẳng vội.
Bên dưới ban công tầng hai, một nhóm người đang cố gắng khuyên nhủ cậu thiếu gia đừng dại dột.
“Tiểu thiếu gia, xin cậu hãy bình tĩnh!”
“Hôm qua cậu còn nói hôm nay sẽ vui vẻ đến trường mà!”
“Cả vali cũng là hàng mới nhất từ nước ngoài, cậu không thích lắm sao?!”
Chàng thiếu niên cố tình mặc áo sơ mi rộng hơn một cỡ cô ý tạo dáng yếu đuối, vạt áo bay phấp phới trong gió, gương mặt biểu lộ sự đau thương không che giấu.
Thịnh Tây Tầm: “Mọi người đừng khuyên tôi nữa!”
Cậu mang một gương mặt chẳng giống anh trai là bao, như thể mẹ ruột sinh đến cậu thì cạn kiệt năng lượng. Đôi mắt còn pha thêm chút nét lai tạo nên hai màu kỳ lạ, trông vô cùng cuốn hút.
Không nói thì còn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng mở miệng lại hóa buồn cười.
Thịnh Tây Tầm: “Dù sao thế giới này cũng không thật, có khi nhảy xuống tôi sẽ tỉnh lại!”
Quản gia thấy Thịnh Quyết đến, vội vã hỏi: “Đại thiếu gia, bây giờ phải làm sao đây?”
Thịnh Quyết: “Tầng hai bên dưới là hồ bơi, nó có chứng nhận lặn, không cần để tâm.”
Anh cố tình nói lớn, bên kia Thịnh Tây Tầm nghe rõ mồn một.
Cậu thiếu niên suýt rơi nước mắt: “Thịnh Quyết, anh thật quá tàn nhẫn! Hổ dữ còn không ăn…”
Thịnh Quyết lạnh nhạt cắt lời: “Anh là anh trai, không phải cha cậu.”