Anh thẳng thừng đi vào nhà, vừa đi vừa hỏi quản gia: “Đêm qua nó làm gì? Gặp ác mộng à?”
Thịnh Tây Tầm chuyển từ nước ngoài về học tại trường trung học tư thục tốt nhất thành phố S.
So với những thiếu gia khác đua xe, bar club thâu đêm, cậu về cơ bản vẫn được xem là ngoan hơn nhiều.
Chỉ có điều cậu rất thích tiêu tiền, thậm chí đổ cả núi tiền vào những thứ vô nghĩa. Đến giờ, mỗi lần nhìn bức tượng nhựa trước cửa nhà mà cậu tốn 20 triệu đặt làm, Thịnh Quyết lại thấy nhức cả mắt.
Nhưng chẳng còn cách nào, tiểu thiếu gia thích là được.
Quản gia: “Tiểu thiếu gia nói…”
Chưa dứt lời, Thịnh Tây Tầm đã từ trên lầu lao xuống, đối diện Thịnh Quyết tuyên bố: “Em muốn đổi trường đại học.”
Thịnh Quyết khẽ nới lỏng cà vạt: “Nói đi, lý do thật sự khiến đột nhiên chán học là gì?”
Hai năm trước, lúc Thịnh Tây Tầm bị đưa về nước, cậu cũng chống đối y hệt như thế.
Gia tộc họ Thịnh sở hữu sản nghiệp trải dài cả trong và ngoài nước. Công việc trong nước do ông nội và Thịnh Quyết quản lý, còn ở nước ngoài thì cha và mẹ chia nhau đảm nhiệm.
Thế nhưng hai năm trước, cha mẹ ly hôn, người lớn ai cũng theo đuổi cuộc sống mới, và thế là Thịnh Tây Tầm, đứa trẻ từ năm sáu tuổi đã sống ở nước ngoài, bị “đóng gói” gửi trả về.
Theo lời Thịnh Tây Tầm kể, cậu chỉ vô tình buông một câu giận dỗi, không ngờ cha mẹ lại coi đó là thật, hôm sau lập tức đưa cậu về nước.
Dạo này ông nội đi du lịch, việc trong nhà chỉ còn mỗi Thịnh Quyết lo liệu.
Thịnh Tây Tầm ngồi xuống bên cạnh anh trai: “Đơn giản là không muốn học.”
Thịnh Quyết: “Thế còn mấy lời em vừa nói rằng mình không thuộc về thế giới này? Chơi game thâu đêm rồi nghi ngờ cuộc đời à?”
Thịnh Tây Tầm: “Không phải.”
Khác với sự chín chắn của Thịnh Quyết, Thịnh Tây Tầm vẫn là một thiếu niên vừa bước qua giai đoạn trưởng thành.
Cậu trông như một nhành liễu mới, dù thường ngày cố tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi, nhưng nhìn kỹ lại rất đáng yêu.
Thịnh Quyết: “Anh đưa em đến trường.”
Anh thở dài: “Em mười tám tuổi rồi, không phải tám tuổi.”
Thịnh Tây Tầm lẩm bẩm: “Nhưng năm nay em còn phải làm cha nữa cơ.”
Thịnh Quyết: “Cái gì?”
Thịnh Tây Tầm không biết làm sao để kể cho anh trai về giấc mơ kỳ lạ mà cậu vừa trải qua.
Bởi vì mọi chi tiết đều khớp một cách đáng sợ, Thịnh Tây Tầm hoàn toàn tin rằng mình chính là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết trong mơ đó!