Editor: May
-
Lễ cưới của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, quyết định vào lễ tình nhân 24 tháng 12 kia.
Ngày 12 tháng 2, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân tổ chức party tạm biệt đời độc thân.
Party là Đường Nặc phụ trách, mở một phòng ăn lớn ở “Kim Bích Huy Hoàng”, gần như là đều mời bạn học thời cao trung tới đây.
Bạn học cũ gặp mặt, không khí hết sức nhiệt tình, một đám nam nam nữ nữ tụ tập cùng một chỗ, chơi sục sôi ngất trời, mãi cho đến mười một giờ khuya, hưng trí vẫn vô cùng vang dội.
Tống Thanh Xuân còn đang cho con bú, thời gian dài không trở về nhà, vυ' của cô sẽ trướng lên khó chịu, giữa chừng liền xách túi, đi nhà vệ sinh vắt sữa.
Lúc cô ra khỏi phòng bao, Tần Dĩ Nam chơi thua trò chơi, bị mọi người đẩy lên đến trước màn hình lớn ca hát.
Bài hát là do Tần Dĩ Nam tự mình chọn, một ca khúc rất nổi tiếng gần đây, tên là 《 thân sĩ 》.
Thanh tuyến của Tần Dĩ Nam rất ổn trầm, hát bài hát này lên, có một phen mùi vị khác, nếu không phải bởi vì vυ' trướng rất khó chịu, Tống Thanh Xuân vẫn thật muốn nghe xong rồi mới đi.
Cô kéo cửa phòng bao ra, lúc đi ra, Tần Dĩ Nam vừa lúc hát đến một câu “Anh muốn cho em một cái ôm, giống như trước đây, có thể không? Động tác em lùi nửa bước nghiêm túc sao? Động tác nhỏ nhưng lại tổn thương lớn như vậy, anh chỉ có thể sắm vai một thân sĩ, mới có thể trò chuyện một chút với em...”
Lúc Tống Thanh Xuân đóng cửa phòng bao, Tần Dĩ Nam cầm microphone, nhắm mắt lại, vẻ mặt nhập thần, chậm rãi mở mí mắt ra, nhìn một cửa chậm rãi khép kín một cái.
Tống Thanh Xuân đi ra từ trong phòng rửa tay, nhét dụng cụ vắt sữa và bình sữa vào trong túi, rửa tay xong, lúc đang chuẩn bị trở về phòng bao, nghe được phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Tống Tống.”
Tống Thanh Xuân quay đầu, Tần Dĩ Nam đã hát xong, cổ áo hơi mở, tựa vào trên vách tường hành lang, đèn tường vừa vặn ở ngay trên đỉnh đầu anh, ánh đèn vàng mờ nhạt, chiếu vô cùng thâm thúy rõ ràng ngũ quan tuấn lãng của anh.
Tống Thanh Xuân chậm rãi xoay người, hơi nâng môi với Tần Dĩ Nam một chút: “Anh Dĩ Nam.”
Ánh mắt Tần Dĩ Nam vững vàng nhìn Tống Thanh Xuân một lát, đứng thẳng người, chỉ chỉ con đường đi thông vườn hoa: “Đi dạo một chút?”
Tống Thanh Xuân trầm mặc vài giây, gật đầu cười: “Được nha.”
Hai người yên lặng không tiếng động giẫm đường đá, đi thẳng đến dưới một cái bàn đu dây mới ngừng lại.
Tống Thanh Xuân đi mệt, ngồi pở trên bàn đu dây, hai tay cô nắm dây buộc của bàn đu dây, chậm rãi đung đưa.
Tần Dĩ Nam nghiêng dựa vào trên thân cây ở một bên, yên tĩnh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân rất lâu, mò từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Tống Thanh Xuân: “Món quà tân hôn.”
Tống Thanh Xuân mỉm cười nhận lấy, giống như trước đây, tháo dỡ ngay trước mặt Tần Dĩ Nam, bên trong là một dây chuyền kim cương rất tinh xảo, cô mím môi tiếp tục cười, ngẩng đầu, ngữ điệu giòn giã nói câu: “Cám ơn anh Dĩ Nam.” với Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam cười ôn nhuận, theo bản năng đưa tay ra, đặt lên đầu Tống Thanh Xuân, muốn giống như trước, sờ sờ đầu cô.
Nhưng mà, đầu ngón tay của anh vừa bao phủ lên trên đầu cô, anh liền cảm giác được thân thể cô cứng đờ.
Trước đây, cô chính là rất thích hành động này của anh... Cuối cùng hết thảy đều vẫn thay đổi...
Tần Dĩ Nam chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi, liền rút tay đi: “Trong nháy mắt, Tống Tống đều đã sắp lập gia đình.”
“Đúng vậy, trong nháy mắt, anh Dĩ Nam anh đã sắp kết hôn với Thanh Thông được một năm.” Tống Thanh Xuân tựa đầu vào trên dây buộc của bàn đu dây, ngửa đầu, nhìn Tần Dĩ Nam nói.