Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 922: 99 câu chúc phúc (2)

Editor: May

Tô Chi Niệm nhíu mày, chờ giây lát, thấy cô vẫn không có dấu vết muốn động, liền xoay người quay trở lại trước mặt cô.

Từ sau lúc mang thai, cô liền đổi thành giày đáy bằng, thấp hơn anh rất nhiều, anh hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao không nói chuyện?”

Tống Thanh Xuân giống như là người câm, vẫn là bộ dáng im lặng trầm mặc.

Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, dưới bề ngoài nhìn như bình tĩnh của anh, tâm che giấu lại là sóng lớn bất an, có phải cuối cùng cô đã nhớ lại chuyện siêu năng lực của anh, muốn nói chuyện với anh không?

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lát, phát giác anh không có chút xíu dấu vết anh muốn đυ.ng chạm vào mình, liền hơi hơi nâng tay một chút.

Cử động nhỏ nhặt như vậy của cô, khiến cho thân thể kéo căng của Tô Chi Niệm thả lỏng một chút, sợ đọc được tin tức không tốt về anh từ đáy lòng cô, chần chờ một lát, đưa tay ra, nắm chặt tay cô.

“Tô Chi Niệm, anh có thể biết em đang nói cái gì không? Nếu như có thể, liền nháy mắt với em mấy cái.” Khuôn mặt Tống Thanh Xuân hờ hững nhìn Tô Chi Niệm, ở trong lúc người chung quanh không nhìn thấy đáy lòng, lặng lẽ nói với anh.

Tô Chi Niệm vừa nháy mắt một cái với Tống Thanh Xuân, đáy lòng Tống Thanh Xuân liền lại hiện ra ý nghĩ mới: “Ba lô màu xanh, vòng tay trân châu màu trắng, váy dài màu tím, áo khoác màu đỏ thẫm...”

Mặt mày Tô Chi Niệm chớp động một chút, có một lúc không phản ứng được, cô liên miên cằn nhằn đếm vô số đồ dưới dáy lòng như vậy là có ý tứ gì.

Hai người đúng lúc đứng ở mặt tiền ra vào của cửa hàng, khiến cho khách hàng ra ra vào vào phải đi đường vòng, thời gian lâu, nhân viên làm việc trong cửa hàng nhịn không được tiến lên phía trước dàn xếp: “Tiên sinh, tiểu thư, xin lỗi, có thể phiền toái các người hơi đi xuống dưới một chút không?”

Tống Thanh Xuân không phản ứng, một lòng một dạ tiếp tục đếm dưới đáy lòng: “... giày cao gót hồng nhạt, túi xách khảm kim cương, vỏ ốp điện thoại da hươu...”

Tô Chi Niệm đặt tất cả lực chú ý ở đáy lòng cô, cũng giống như cô, nhắm mắt làm ngơ với lời nhắc nhở của nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng bị không để ý tới, lúng túng một lát, mở miệng lần nữa: “Tiên sinh...”

Lần này âm điệu lời nói của người bán hàng có chút cao, cắt đứt ý nghĩ nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân, trong đáy lòng cô hiện ra một chút không vui lòng, nhịn không được âm thầm phun một câu: “Thật phiền nha.”

Tô Chi Niệm đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, nghĩ cũng không nghĩ liền bỗng dưng quay đầu, liếc về phía nhân viên bán hàng, đáy mắt lạnh buốt tĩnh đạm của người đàn ông, chứa đựng cảnh cáo nồng đậm, lực áp bách cường đại đến mức khiến cho nhân viên bán hàng bỗng chốc liền ngậm chặt miệng lại, cũng không dám thở mạnh chút nào.

Tô Chi Niệm nhìn về phía Tống Thanh Xuân lần nữa.

Tống Thanh Xuân tiếp tục vừa nỗ lực duy trì trên mặt không biểu tình, vừa tán gẫu với anh ở dưới đáy lòng: “... dây chuyền cỏ bốn lá, bông tai màu vàng... Còn có, túi mới ra treo ở đó...”

Biểu tình trên mặt hai người, đều không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là nhìn mắt đối mắt.

Hình ảnh như vậy, rơi ở đáy mắt người chung quanh, có chút giống như là đang thâm tình nhìn nhau.

Mỗi một người đi qua, đều sẽ nhịn không được quay đầu, không hiểu ra sao cả nhìn Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm một cái.

Bởi vì hai người qua thời gian quá dài, đều bảo trì tư thế không động đậy, có vài người đi dạo phố, đều dừng bước, cách một khoảng cách, vây xem.

Hai người không chút để ý tới ánh mắt khác thường bên ngoài, chỉ là một mực đắm chìm ở trong giao lưu chỉ có bọn họ mới hiểu.