Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 95: Làm một người vợ dịu dàng

Gần đây Tô Tiểu Mễ bắt đầu hoài nghi Nghiêm Ngôn có phải đã quên mất lời hứa với cậu, nếu không từ ngày tốt nghiệp đến nay đã bốn ngày, Nghiêm Ngôn vẫn chưa đề cập đến chuyện đó, mỗi ngày làm việc đến khuya khoắt mới trở về, sau khi về dáng vẻ mệt như sắp chết. Mặc dù Tô Tiểu Mễ luôn tự nhủ, không cần nôn nóng, không cần nôn nóng, phải nhẫn nhịn chờ đợi, mãi vẫn không nghe chút tăm hơi. Ngày này Nghiêm Ngôn 9h mới trở về, Tô Tiểu Mễ đem thức ăn nguội lạnh hâm lại một lần, rồi mới bưng đến trước mặt Nghiêm Ngôn : “Mấy ngày gần đây trông anh có vẻ rất mệt?”

“Công ty có việc cần xử lý”

“Chuyện gì ? Chỉ có mấy vụ nhỏ sao tốn thời gian đến thế, trước kia em cảm thấy công việc của anh rất nhẹ nhàng, có phải công ty anh sắp phá sản rồi ?”

Nghiêm Ngôn trợn mắt trừng Tô Tiểu Mễ một cái, không nói, cuối đầu tiếp tục ăn cơm. Trong đầu Tô Tiểu Mễ thầm nghĩ, thôi rồi không phải nói bậy nói bạ lại trúng, Nghiêm Ngôn sắp phá sản, không còn tiền sẽ không mướn nổi căn phòng này, nhất định cũng không trả nổi chi phí hôn lễ, nên mới chậm chạp không lấy cậu về nhà. Nghiêm Ngôn hẳn sẽ nói, căn nhà này sau này còn phải trông cậy vào em ( T/g: Cậu tự nuôi được mình là tốt rồi… ) Hiện tại chính là thời điểm cậu tuân thủ trách nhiệm của một người làm vợ, lúc Nghiêm Ngôn khó khăn nhất ở bên cạnh ủng hộ động viên hắn, Tô Tiểu Mễ ngẫm nghĩ thấy rất có lý, lại nhìn Nghiêm Ngôn ngồi ăn cơm bên cạnh, gọi: “Anh Ngôn ơi ~”

Ngay lập tức cơm trong miệng Nghiêm Ngôn toàn bộ phun hết ra ngoài: “Em lại bị gì nữa vậy, ai anh em với em hử”

Tô Tiểu Mễ cười híp mắt tiếp tục nhìn ăn cơm Nghiêm Ngôn: “Không có gì, anh ăn tiếp đi”

“Đừng dùng bộ mặt đầy âm mưu kia nhìn anh, có chuyện gì xin xỏ thì nói thẳng”

“Anh hiểu lầm rồi, em không có ý gì hết, chỉ chờ anh ăn xong rồi rửa chén thôi. Có muốn em pha sẵn nước ấm cho anh không?”

Càng quan tâm càng khiến Nghiêm Ngôn cảm thấy cậu kỳ quái, vì thế Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh chờ Nghiêm Ngôn cơm nước xong, lẳng lặng dọn dẹp đi rửa chén, chờ Nghiêm Ngôn tắm rửa xong đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ đã chuyển sẵn kênh mà hắn thích xem, Nghiêm Ngôn ngồi xuống, Tô Tiểu Mễ lập tức đem thuốc nhét vào miệng hắn, giúp mồi lửa.

“Tô Tiểu Mễ, nói thật đi, có phải em lại gây họa bên ngoài không?”

“Anh tại sao cứ luôn nghĩ em xấu xa thế chứ? Em chỉ muốn hầu hạ anh thôi mà” Tô Tiểu Mễ đau lòng nhìn Nghiêm Ngôn, con ngươi rưng rưng như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra nước mắt.

“Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn anh”

“Em chẳng dùng ánh mắt nào cả, tất cả đều do anh nghĩ lầm, chúng ta cùng nhau xem TV” Hôm nay Tô Tiểu Mễ nghe lời lạ thường, ngồi bên cạnh Nghiêm Ngôn xem TV, Nghiêm Ngôn từ đầu đã thấy có chỗ không đúng, hơi quái quái lại nghĩ ra quái chỗ nào.

Đến lúc ngủ, Tô Tiểu Mễ lên giường liền ôm chặc lấy Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ bất kể giàu nghèo, em đều ở bên cạnh anh”

“Em rốt cuộc muốn nói gì?”

“Không có, em chỉ đang biểu đạt lòng thành” Nếu Nghiêm Ngôn đã không muốn nói, cậu sẽ không ép buộc hắn.

“Bệnh thần kinh” Nghiêm Ngôn rủa một tiếng.

“Mắng nữa đi, cứ ở trên người em phát tiết hết đi, anh càng mắng em càng có kɧoáı ©ảʍ”

“Có kɧoáı ©ảʍ dạng này nữa sao?” Nghiêm Ngôn trực tiếp đem tay tiến vào quần ngủ Tô Tiểu Mễ nắm lấy phân thân của cậu. Tô Tiểu Mễ hít sâu một hơi, không nghĩ tới Nghiêm Ngôn buồn bực trong lòng còn muốn an ủi cậu, cảm động quay người ôm chặc lấy Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ không sao, không nên miễn cưỡng”

Nghiêm Ngôn không rãnh quan tâm Tô Tiểu Mễ nói lời kỳ quái, trực tiếp bới quần áo trên người Tô Tiểu Mễ. Xoay người một cái Tô Tiểu Mễ chủ động ngồi lên người Nghiêm Ngôn: “Lần này để em” Dứt lời cuối xuống hôn lên môi Nghiêm Ngôn, hôn một cách điên cuồng, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếʍ khắp người Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn thoải mái hừ hừ ra tiếng, đầu lưỡi lượn lờ một vòng rồi đi xuống dưới, Tô Tiểu Mễ đưa tay cầm ra phân thân Nghiêm Ngôn, cẩn thận như cầm một món bảo bối từ từ liếʍ mυ'ŧ, cuối dùng ngậm vào, nó ngày càng lớn, lớn đến khoang miệng Tô Tiểu Mễ không thể ngậm hết, ngay khi Tô Tiểu Mễ cảm giác miệng đã tê rần cả rồi. Nghiêm Ngôn mới học theo khẩu khí Tô Tiểu Mễ nói: “Không sao, không cần miễn cưỡng” Nói xong ôm Tô Tiểu Mễ bế lên, đầu lưỡi cùng lúc tiến vào khoang miệng Tô Tiểu Mễ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Tô Tiểu Mễ, vờn tới vờn lui lại cố ý không chạm vào nơi nhạy cảm, sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này, Tô Tiểu Mễ run lên bần bật biểu đạt kɧoáı ©ảʍ của mình với Nghiêm Ngôn.

“Ưmm ~ a ~” Tô Tiểu Mễ hé môi bật ra tiếng rên nũng nịu

“Thích không? Đã ẩm ướt rồi này” Nghiêm Ngôn xấu xa trêu chọc.

“Hạ lưu”

“Thế này có thích không?” Nghiêm Ngôn đột nhiên vòng ra phía sau đâm một ngón tay vào u huyệt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào đến Tô Tiểu Mễ không nhịn được kẹp chặc hai chân, phía trước sưng tấy, khó chịu, khó chịu.

Nghiêm Ngôn như nhìn thấu suy nghĩ Tô Tiểu Mễ, nói: “Đem chân mở ra”

Tô Tiểu Mễ nghe lời tách ra hai chân, Nghiêm Ngôn một tay cầm phân thân Tô Tiểu Mễ hoạt động qua lại, một tay công kích phía sau, Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn một trước một sau giáp kích cho 囧囧囧囧

“Aha, Aha ~ Ngôn, anh còn như vậy, a…em không kiên trì được nữa a”

“Anh đâu bảo em phải kiên trì” Nghiêm Ngôn tăng nhanh động tác trong tay, Tô Tiểu Mễ không an phận giãy dụa muốn nhận thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ, cuối tiết ra trong tay Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn đặt Tô Tiểu Mễ mệt lả xuống giường, để mặt cậu quay về phía mình, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mễ đẫm màu tìиɧ ɖu͙©: “Tới đây” Nói xong thẳng tiến vào trong thân thể Tô Tiểu Mễ.

Hai người kết hợp cùng nhau, Tô Tiểu Mễ cong chân quấn qua eo Nghiêm Ngôn.

Miệng không thể khống chế rên lên khe khẽ: “Ô ~ a, a, a….ưm~ ưm ưm ~ Ngôn ~”

“Gọi câu dễ nghe” Nghiêm Ngôn hôn hôn mặt Tô Tiểu Mễ

“Anh Ngôn ~”

“Không phải câu này…” Nghiêm Ngôn dùng sức đỉnh vào nơi sâu nhất.

“A ~ Hmm ~ a, ông, ông xã”

“Vậy mới ngoan”

Tô Tiểu Mễ vươn hai tay ôm lấy cổ Nghiêm Ngôn, để chỗ kết hợp dán chặt thêm một chút, thân mật thêm một chút.

Lại qua năm, sáu ngày, Nghiêm Ngôn đang xem TV đột nhiên nói cùng Tô Tiểu Mễ: “Không phải anh đã hứa với em chờ em tốt nghiệp chúng ta ra ngoại quốc du lịch sao?”

Mỗi lần nghe Nghiêm Ngôn nói Tô Tiểu Mễ đều phản ứng không kịp, đã phá sản, nhà không còn một đồng? Mà còn muốn ra nước ngoài du lịch? Tô Tiểu Mễ cảm thấy Nghiêm Ngôn rõ ràng muốn gượng chống.

Thấy Tô Tiểu Mễ lâm vào trầm tư , Nghiêm Ngôn lên tiếng nhắc nhở: “Thế em muốn đi không?”

“Không có, em muốn đi, bất quá có tạo thành gánh nặng cho anh không?”

“Em luôn là gánh nặng của anh”

“Ơ, anh, sao anh có thể nói vậy nha”