Đến khi đề cương luận văn hoàn thành, Nghiêm Ngôn kiểm tra tỉ mỉ thêm một lần mới giao cho nhà trường, hơn nữa trước một ngày tốt nghiệp không biết Nghiêm Ngôn cùng thầy giáo nói gì mà đề cương luận văn dễ dàng thông qua. Hôm nay, cậu hưng trí trùng trùng đi nhận bằng tốt nghiệp, kích động đến thiếu chút nữa khóc rống, cuối cùng đã thoát khỏi khoảng thời gian kham khổ nhất. Bọn người Chu Cương cũng không dám tin tưởng đó là sự thật, cuối cùng bọn họ đều có chung một ý nghĩ, có được một người đàn ông tốt rất có lợi cho tương lai sau này. Nhất định trước kia Tô Tiểu Mễ giẫm qua rất nhiều phân chó nên vận khí bây giờ mới tốt như vậy.
Qủa nhiên Tô Tiểu Mễ đắc ý đến cái đuôi phía sau sắp vễnh lên trời, cầm tờ chứng nhận tốt nghiệp quơ quơ trước mặt ba người: “Không ngờ đúng không, người như tớ lại có thể thuận lợi tốt nghiệp, mấy đứa ngu ngốc các cậu vùi đầu khổ học, tớ rong chơi bốn năm không phải vẫn lọt đó ư, ha ha. Tớ phải nói cái gì đây ta?” Đắc ý, đắc ý vô cùng.
Liêu Phi không phục: “Ta phi! Không phải có Nghiêm Ngôn chống lưng, cậu học thêm mười năm chưa chắc đã đậu”
“Cái gì, cái gì đây. Ờ, tớ dựa Nghiêm Ngôn đấy, các cậu có giỏi cũng kiếm người dựa đi. Haizz, mấy thằng nhóc, chịu thua đi”
Ngay cả Cung Gia Hoa cũng không chịu nổi thái độ láo toét của Tô Tiểu Mễ, khó chịu lên tiếng: “Cậu là cái đồ mặt trắng ăn cơm chùa”
“Đáng tiếc cậu lại tìm không được người cho mình ăn chùa” Cung Gia Hoa vốn muốn đả kích tự ái Tô Tiểu Mễ, mà hoàn toàn không biết Tô Tiểu Mễ căn bản đem chuyện ăn cơm chùa của Nghiêm Ngôn là một việc rất kêu ngạo.
Chu Cương không tiếp tục đôi co mà nhìn quanh bốn phía hỏi: “Sao không thấy Nghiêm Ngôn đến đây nhỉ”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này, nhân vật lớn như hắn căn bản không cần đại giá quang lâm đâu ?” Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ ửng hồng trông rất đáng yêu, cậu hôm nay rất hưng phấn, tốt nghiệp rồi, ông đây tốt nghiệp rồi à há! Lúc này cậu chỉ hận không thể vọt lên đài chủ tịch cầm lấy loa tuyên bố.
“Các cậu còn đứng đó làm gì, còn không nhanh quá đó làm lễ tốt nghiệp” Một thầy giáo đi qua thúc giục bốn người bọn họ đứng nói chuyện phiếm.
Nghe vậy bốn người vội vàng chạy qua, nghiêm chỉnh vào vị trí, nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp nâng máy ảnh hô: “Chụp nhé !”
Mọi người đồng loạt hô theo, chỉ có Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi tên Nghiêm Ngôn, thật hồi hộp, mới đây đã học bốn năm tại ngôi trường này, trong bốn năm qua có rất nhiều chuyện thay đổi, bất ngờ nhất là được gặp Nghiêm Ngôn. Tuy rằng cậu không thích ngôi trường này nhưng cho đến bây giờ trong lòng vẫn tràn đầy cảm kích, vì chính nơi đây đã để cậu cùng Nghiêm Ngôn gặp nhau. Như ở vườn hoa nơi Nghiêm Ngôn cùng cậu trò truyện, phòng ăn cả hai thường dùng cơm trưa, cánh cửa Nghiêm Ngôn thường tựa vào chờ cậu, gian phòng ngủ Nghiêm Ngôn từng đến hỏi Tô Tiểu Mễ có phải thích hắn, tất cả đều thành hồi ức Tô Tiểu Mễ trân quý nhất. ( T/G: Nếu như hiệu trưởng biết mỗi lần nhắc đến bạn nhớ gì về trường học cậu đều nhớ đến đàn ông trong ngôi trường đó, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? )
Sau khi chụp xong một tấm tập thể, cả đám bắt đầu tách ra chia nhóm cùng nhau chụp hình, Tô Tiểu Mễ hùa theo đám bạn cùng phòng chụp vài tấm, ánh đèn lóe lên một cái, Tô Tiểu Mễ lại thấy Nghiêm Ngôn đứng nơi đó nhìn cậu, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc cảm thấy thời gian dường như đảo ngược, trở lại thời điểm ban đầu khi cậu thi thử xong Nghiêm Ngôn cũng ở nơi đó chờ cậu. Lúc đó hai người vẫn chưa có gì, không ngờ chỉ mới chớp mắt lại trôi qua nhanh như vậy, tính ra cả hai ở bên nhau cũng đã hai năm.
Cùng mọi người vui đùa xong, Tô Tiểu Mễ mang theo khuôn mặt rạng rỡ cười hì hì vọt tới trước mặt Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ sao anh lại tới đây, em còn nghĩ anh đang bận làm việc cơ đấy”
“Thuận tiện đi ngang qua mới tới thăm em một chút”
“Đi ngang qua cái gì, rõ ràng cố tình tới xem em” Trên mặt Tô Tiểu Mễ vẫn treo nụ cười ngọt lịm, thấy Nghiêm Ngôn lại càng ngọt.
“Đừng quá tự đắc đấy”
Tô Tiểu Mễ đem chứng nhận tốt nghiệp trịnh trọng nhét vào trong tay Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh xem, em tốt nghiệp rồi”
“Anh đâu có bị mù”
“Hai năm qua đều nhờ vào công lao của anh” Tô Tiểu Mễ khom người 90 độ cúi chào Nghiêm Ngôn.
“Ở đây đông người, đừng có điên nữa ”
“Này, có phải ngày chúng ta sẽ kết hôn”
“Mẹ nó, em đừng quá nôn nóng, anh chỉ nói sau khi tốt nghiệp chứ không nói tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, dù thế nào cũng phải chuẩn bị một chút, ngu ngốc.”
“Em đã tốt nghiệp, anh còn mắng em ngu ngốc, anh làm ơn tôn trọng em hơn được không”
“Cả đời em cũng đừng hòng có được sự tôn trọng của anh” Nghiêm Ngôn lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Chu Cương đứng ở đằng kia, Tô Tiểu Mễ cầm lấy máy chụp hình ngoắc ngoắc: “Chu Cương, đến đây, nhanh lên, giúp tớ chụp một tấm”
“Ai muốn chụp hình cho cậu”
“Chụp đi” Tô Tiểu Mễ túm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn ôm vào người, ngay khoảng khắc ánh đèn lóe sáng, nhỏ giọng nói: “Ngôn, anh là người đàn ông tốt nhất đời này em đã gặp”
“Biết là tốt rồi!”
Chờ chụp xong, Tô Tiểu Mễ lại kéo Nghiêm Ngôn đi dạo quanh trường học, dù Nghiêm Ngôn cau mày cằn nhằn: “Ngôi trường này có nơi nào đẹp để đi dạo chứ”
“Coi như cùng em đi dạo cũng được mà”
Vì vậy hai người sóng vai đi dạo trường học, mỗi lần đi ngang qua nơi hai người gặp gỡ, Tô Tiểu Mễ sẽ đem tình cảnh năm xưa nhắc lại một lần, ở bên cạnh Nghiêm Ngôn vừa hút thuốc vừa lẳng lặng nghe.
“Ngôn, đây là nơi năm xưa chúng ta gặp nhau này, bình thường không có cảm giác gì đặc biệt, thuần túy đến trường để học, bây giờ phải rời đi lại cảm thấy không nỡ”
“Ngôn ~ rời khỏi trường học, em sẽ trở thành người trưởng thành, anh không được xem thường em nữa đấy”
“Ngôn~ lúc anh tốt nghiệp có phải cũng sầu não giống em”
“Ngôn ~ nếu ban đầu em không vào trường này, như vậy sẽ không gặp được anh, nguy hiểm thật”
“Ngôn, gặp được anh khiến em rất vui, càng vui hơn có thể ở bên cạnh anh, vui vui hơn nữa là anh cũng yêu em giống em yêu anh, em cảm giác được”
“Ngôn, em nhịn hết nỗi rồi, em muốn nói lời buồn nôn, em yêu anh, rất rất yêu anh”
“Anh cũng yêu em” Khi nói những lời này Nghiêm Ngôn căn bản dùng giọng rất nhỏ nhưng vẫn bị Tô Tiểu Mễ nghe thấy, cậu sững sờ nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Ngôn: “Anh mới vừa nói gì?”
“Không có” Nghiêm Ngôn nhún vai tỏ vẻ không liên quan, bắt hắn nói thêm lần nữa những lời buồn nôn này thà rằng cầm dao gϊếŧ hắn còn thống khoái hơn
“Rõ ràng em nghe thấy, anh nói anh cũng yêu em”
“Anh không có nói vậy”
“Không thể nào, anh chắc chắn có nói”
“Đã bảo không có còn gì”
Sau cùng Nghiêm Ngôn chết vẫn không thừa nhận bản thân đã nói cái gì, Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn bỏ cuộc, kết thúc lễ tốt nghiệp đám bạn cùng phòng lại muốn đi ăn, Nghiêm Ngôn nói Tô Tiểu Mễ công ty có việc nên về trước. Buổi tối bốn người đến quán ăn trước kia thường hay đến, người bán hàng mang lên rất nhiều bia, Tô Tiểu Mễ vui vẻ cầm bia rót đầy bốn ly.
Chu Cương lo lắng hỏi: “Cậu được phép uống rượu không đấy?”
Tô Tiểu Mễ cười hì hì xua tay: “Hôm nay hoàng thượng ân chuẩn tớ có thể uống rượu, lúc đó thật muốn quỳ xuống tạ chủ long ân”
“Có phải Nghiêm Ngôn lười quản cậu rồi đúng không” Cung Gia Hoa nhìn có chút hả hê.
“Đừng đoán mò, tình cảm của chúng tớ ngày càng ngọt ngào, không ngại nói cho các cậu biết.” Tô Tiểu Mễ hết nhìn Đông tới nhìn Tây một chút như sợ có người bên cạnh nghe lén, kề gần trước mặt ba người nhỏ giọng nói: “Hắn đã cầu hôn với tớ rồi” Nói xong còn cong khóe môi cười lớn ba tiếng, tỏ ra đắc ý vô cùng.
Qủa nhiên ba người bên cạnh bị tin tức đột ngột khiến cho choáng váng, dậy lên hứng thú, nhốn nháo xúm lại muốn đặt câu hỏi, còn Tô Tiểu Mễ như một vị lãnh đạo chỉ tay về phía bọn họ, ý bảo mọi người hãy bình tĩnh, nói: “Từng người, từng người hỏi”
Chu Cương không nhịn nổi hỏi trước: “Có phải Nghiêm Ngôn đã chuẩn bị xong sau này sẽ bị phiền chết đúng không?”
Tô Tiểu Mễ trợn mắt nhìn Chu Cương, lắc đầu: “Tớ cự tuyệt trả lời vấn đề không khả năng này”
Cung Gia Hoa cũng chen vào: “Hắn cầu hôn cậu thế nào?”
Tô Tiểu Mễ hài lòng gật đầu, nhìn sang đồng chí Chu Cương: “Cậu phải theo đồng chí Tiểu Cung học tập thêm nhiều đấy, cậu nhìn câu hỏi của người ta xem, quả thực không cùng cấp bậc ” Tô Tiểu Mễ hắng giọng nói tiếp: “Đó là vào một ngày vô cùng lãng mạng, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào, Ngôn diện một bộ tây trang thật bảnh, tay ôm bó hoa hồng thật lớn, ở trước mặt rất nhiều người đồng ý quỳ trên đất, nói với tớ’ Tô Tiểu Mễ, anh yêu em, anh không chịu nổi em bị mọi người rình mò, anh chỉ muốn em thuộc về anh, gả cho anh được không?’ Tớ lúc đó rất bình tĩnh nhìn vẻ mặt chân thành của Nghiêm Ngôn, suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói “ Chờ em tốt nghiệp em sẽ gả cho anh” Không phải tớ kiên trì đợi xong tốt nghiệp, nói không chừng loại người vọng động như Nghiêm Ngôn sẽ bắt tớ kết hôn ngay lập tức, nói sao tớ vẫn còn là học sinh nên lấy bài tập làm trọng” Đương nhiên Tô Tiểu Mễ sẽ không nói ra sự thật leo lúi ba ngày, người ngộm đầy mồ hôi, Nghiêm Ngôn đứng bên cạnh hút thuốc, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu lấy một lần, thuận miệng nói “Sau khi tốt nghiệp anh liền cưới em” .
Ba người trưng biểu tình hoài nghi ngó chừng Tô Tiểu Mễ, đến phiên Liêu phi hỏi, Tô Tiểu Mễ thả lỏng chờ đợi, không ngờ Liêu phi lại hỏi: “Tô Tiểu Mễ, cậu có đang nói thật không đấy?”
Lời này vừa thốt ra trừ Tô Tiểu Mễ ra, những người khác đều vui vẻ.
“Bọn cậu có ý gì, không tin tớ hả?”
“Được rồi, được rồi, đừng chọc cậu ta nữa, sau này chúng ta cũng phải thường xuyên họp mặt đấy”
“Một lời đã định”
Bốn người nâng cao ly rượu, hô to: “Chúc mừng tốt nghiệp!”