Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!

Chương 1-2: Tôi kiêu ngạo

Tôi là một kẻ kiêu ngạo!

Đúng, và nếu bạn gọi là chảnh chọe thì cảm ơn nhé, bạn nói thế càng chứng tỏ bạn đang ganh tị với tôi thôi!

Tôi từ nhỏ đã là công chúa được ưu ái, ba mẹ tôi đều là dân kinh doanh và gia đình tôi thực sự giàu có!

Tôi có nhà, có xe, có tiền bạc đầy ví.

Cuộc sống màu hồng!

Tôi có bạn, dĩ nhiên, trong mắt tôi đó là hai cô gái tuyệt cú mèo!

Họ giống tôi, giàu có và kiêu ngạo. Bị lũ người ngu ngốc ngoài đó mắng là lũ con gái xấu xí, giả tạo và chanh chua!

Ha! Cảm ơn nhé! Sự P.r tuyệt cú!

Tôi ở đây, 16 tuổi, giàu có và tự do!

Mọi người bàn tán về tôi hơi nhiều và họ gọi thú vui cùng tôi và lũ bạn là thói xấu!

Thôi nào các bạn!

Hãy thừa nhận đi, các người đang ghen tị!

Ba mẹ tôi làm ra tiền và mục đích của họ không phải là chỉ vì tôi thôi sao?

Này, tôi 16 tuổi, học sinh cấp ba, dùng tiền của ba mẹ. Điều đó không có sai!

Tôi mua sắm, trang điểm, hóa trang.

Đó không phải là đua đòi! Hãy sinh trưởng trong một gia đình giàu có đi!

Bạn có thể tầm thường trong giới thượng lưu được ư? Định tát vào mặt gia đình mình à?

“Ồ, ông ta nghèo đến mức con ông ta không mua nổi cái gì ra hồn?”

Thích thế à?

Hay muốn tôi đi làm từ thiện hay thanh thanh nhã nhã các kiểu.

Ô hô hô, thật giả tạo!

Tôi kiêu ngạo vì tôi đáng được như vậy!

Đừng đùa với tôi và xin câm mõm lại nếu bạn muốn nói tôi đua đòi, bảnh chọe và không nên nết.

Bạn, là ếch ngồi đáy giếng, bạn chẳng hiểu gì cả!

Bạn thân mến, cứ giàu có đi rồi bạn sẽ hiểu!

Con người kiếm tiền để phục vụ bản thân và gia đình nên nếu không giàu có thì hãy sắn tay áo làm chút gì đó đi! Đừng co đứng đó chỉ chỏ rồi bảo tôi là phá gia chi nữ!

Mõm bạn thối quá, xin lỗi, mau đi đánh răng đi! Xùy xùy!

Ah, nói hơi nhiều.

Hãy nói chút ít về gia đình cao-ngạo- bị-gợi-là-hợm-hĩnh yêu quý của tôi nào!

Ba tôi, đầu tiên, ông mập mạp, bụng bia nhăn nheo và xấu xí!

Nhưng nhìn xem, đừng cứ nhìn cha tôi và chỉ trỏ như thể bạn biết tất cả vậy! Ông xấu xí và trông gian trá, điều đó không ảnh hưởng gì đến nhân cách của ông cả.

Bạn à, và có ai nói với bạn nói xấu người khác cũng là một loại thiếu đạo đức chưa?

Và nếu nói ba tôi là một con cáo già, lũ điên, ai đi kinh doanh lại không có chút mưu mô sách lược?

Chỉ là, họ giấu giỏi hơn cha tôi nên im đi, lũ nhóc!

Ba tôi như vậy vì ông thẳn thắn, không thích giấu giếm bản chất của mình, được chưa?

Còn mẹ tôi...

Chà nghe nhé, họ nói:

“Bà ta thật xấu xí, mũi hợm và tự cao! Sao bà ta không nhìn lại minh?”

“Nhìn bà ta ăn mặc đi! Nhìn bà ta đi! Đây là bằng chứang những người xấu xi mặc gì cũng không ra hồn!”

Thôi được rồi, chính xác, cái quái gì đây?

Xấu là sai à? Từ bao giờ gu thẩm mỹ cá nhân lại đáng nói như thế?

Lũ nhiều chuyện!

Này nhé, mẹ tôi rất đẹp và ba tôi yêu bà, yêu nét đẹp bên trong và ngoài của bà.

Ông yêu những gì bà mặc và với ông, bà luôn là thiên thần dù thế nào đi nữa!

Một gia đình bị dị nghị lại hạnh phúc như thế, bạn có từng nghĩ tới?

Tôi, vâng, xấu xí, mặt trát đầy phấn và học ngu!

Vừa lòng bạn chưa?

Ba mẹ tôi không đẹp và tôi tự hào vì mình giống họ! Tôi có nét đẹp riêng và nếu yêu một ai, người đó cũng sẽ như ba tôi vậy, yêu bằng con tim chứ không phải con mắt phàm tục.

Cho nên,

Haha, tự hào mà nói, tôi kiêu ngạo vì tôi có một gia đình đáng để người khác mong ước!

Giàu có, ba mẹ yêu nhau thật lòng, được cưng chiều và trân trọng.

Bạn nghĩ sao?

Đây, là gia đình của nữ phụ, của nhân vật bị ghét số một.

Là gia đình "bại hoại" mà mọi người hay mắng mỏ và coi thường!

Đáng cười không? Hay đáng coi thường, xem nhẹ và xỉ vả?

Yap~~ nói xem nào!

Một cô gái như vậy, một người ba và mẹ như vậy, một gia đình như vậy...

Tôi không dám nói là tốt nhất, nhưng nó đáng để bị sỉ vả sao?

Kết thúc của mọi câu chuyện đều là phá sản, bị lăng mạ và sống trong bống tối!

Ồ, có vẻ mọi người đều thích ngược nữ phụ nhỉ?

Nhưng có ban giờ bạn chịu nghĩ, về cảm giác của họ chưa?

Cô gái ngạo kiều này....

Sẽ khác hay kết cục vẫn như vậy?