Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!

Chương 2: Tôi thẳn thắn

Đó là một đêm dài.

Tôi khá bận rộn với hai cô nàng bạn thân cũng như lũ xu nịnh chết dẫm.

Đi dọc trung tâm thương mại, mua vài thứ cho bản thân: nước hoa, son môi, guốc giày và váy áo.

Ồ, bạn hiểu mà, tôi là một cô gái!

Vẫn vậy, bảnh chọe và ngu dốt, vung tiền mua hàng, cao giọng bình phẩm.

Tôi chẳng ngại đóng vai xấu đâu!

Đầm màu lục có khuyên đính màu hổ phách nơi mép váy.

Hay đấy!

Tôi chạm vào nó, nhưng cùng lúc đó, có một cô gái cũng chạm vào!

Cô ta cao, thon và thời thượng. Chà, tôi không phủ nhận rằng cô nàng đẹp ra phết đâu!

Và nhìn xem, ái chà, mắt và tóc cô ta kìa! Có vẻ như đôi mắt xanh ấy chưa đủ để nói rằng cô ta là một nàng Việt- kiều- kiểu- mẫu cho nên nàng ấy đã làm cho mái đầu của mình một màu đỏ tím chói mắt!

Tôi thú nhận mình phô trương nhưng cái vẻ của cô gái này làm tôi mắc ói.

Có vài người bàn tán, ô hô hô, chúng thật lắm mồm, thiếu gì các vụ tranh giành như thế này nào?

Họ bàn tán và xem nào, mũi nhọn chỉa về tôi! Thấy chưa? Lũ ấy mà biết gì về lẽ phải? Chúng nó chỉ bênh kẻ đẹp thôi!

Nếu bạn đẹp và lạnh, họ sẽ gọi đó là kiêu ngạo cao quý. Nhưng nếu không xinh đẹp, bạn thân mến, bạn chỉ là con nhỏ chảnh chọe, màu mè và láo xược!

Cuộc đời, bất công là thế!

“Buông...!”

Ô, nhìn xem! Cô ta đang nói kìa. Có vẻ như khả năng ngôn ngữ của cô ta tệ phết nhỉ? Buông? Cho xin, cô ta nghĩ mình là ai? Cô ta không biết đánh vần hai chữ văn hóa sao?

Nếu cô ta đàng hoàng, ví dụ như:

“Tôi rất thích nó, nhường nó cho tôi được không?”

Hay là

“Xin lỗi nhưng tôi chọn nó trước, bạn có thể nhường không?“.

Đó đó, khỉ thật! Khả năng ngôn ngữ kém vừa thôi!

À mà, có lẽ em ấy là Việt kiều nên vốn tiếng Việt bị nghèo- hóa theo lũ bạn tây rồi.

“Tại sao?”- tôi chất vấn.

Ok, cô gái thiếu lịch sự, đấu nào!

“Tôi chọn nó trước? Buông ra!”

Cô nàng tóc tím than cao giọng, ôi tôi đai bụng đến chết mất! Cái giọng gì đây? Muốn đấu.

Haha, xem cô ta nhíu mi kìa! Cô nàng thọc mạch trong tôi đang ở ngay cổ họng hay lỗ tai để nghe rồi đây!

Xin lỗi nhé, xinh đẹp và láo toét. Nghe đây cô gái, chúc mừng, tôi ghét cô rồi đó!

“Tôi nghĩ tôi chạm nó trước!”

“Cô muốn sao? Cô nói gì đi chứ?”

Cô ta thảy quả bóng nóng hổi qua chị nhân viên tội nghiệp.

Chị ta tỏ vẻ bối rối nhưng tôi có thể nhận ra đôi mắt đánh giá ấy!

Ồ, tôi sẽ thua thôi! Vì trang phục của nàng Việt kiều này đắt hơn tôi nhiều!

Ya~~ cuộc đời!

Dĩ nhiên, tôi bị hụt cái đầm ưng ý và được an ủi bằng ánh mắt “cô thua” đầy châm chọc từ nàng mỹ nữ nọ.

Ô hô hô, đủ rồi cô gái lếu láo, cô tự cao quá đấy!

“Cô cứ chờ đó!”

Tôi vứt lại câu nói sau đó đi thẳng.

Tôi rất vội nên chẳng thừa calo đâu mà đi nói chuyện với một cô nàng vô văn hóa ngay nghe lũ chó hùa đó tán phét.

Tôi có nhiều việc hơn phải làm!

Và coi kìa, hai người bạn thân mến Ngọc Trân và Tuyết An đang đứng đó đợi tôi.

Thấy chưa? Họ luôn đợi tôi! Cứ gọi chúng tôi là ngu dốt và chảnh chọe đi, vì chúng tôi có một tình bạn vững hơn cả bàn thạch, sắc hơn đá quý và giá trị hơn kim cương.

Chúng tôi không ngại thị phi!

Biết sao không? Vì chúng tôi thẳn thắn, có gì nói đó và khi chúng tôi nói, bạn thân mến, tôi chỉ góp ý giúp bạn mà thôi!

Bạn không nghe ư? Chà, mặc xác bạn vậy. Như cô gái ban nãy, cô ta vô văn hóa và tôi có nói gì đâu!

Tôi muốn giúp, bạn dửng dưng!

Vậy thôi nhé! Sống chết mặc bây.

Tao, không quan tâm nữa...