Chương 2: Kiểm tra tín nhiệm
Trầm Ngôn thất thần nhìn Trầm Yên đứng giữa sân, lúc này từ trong đám người bước ra một nam nhân khoảng ba mươi hoặc ba mốt, thân thể cường tráng mạnh mẽ. Hắn ta nhìn Trầm Yên rồi nói:"Tiểu Yên anh biết em rất thương tiểu Ngôn nhưng bây giờ cậu ấy đã sắp biến thành tang thi, nếu không diệt trừ đội ngũ của chúng ta sẽ lại có người thương vong."
Trầm Yên không thể tin nhìn người nam nhân đó, trong mắt lóe lên sự thất vọng rồi nhanh chóng biến mất, cô lạnh lùng nói:
"Làm sao anh biết được tiểu Ngôn sẽ biến thành tang thi? Mà không phải là dị năng giả? Lâm Trình, tiểu Ngôn là em trai tôi! Là thân nhân duy nhất của tôi! Anh không có quyền quyết định sống chết của em ấy!!"
Nam nhân tên Lâm Trình thở dài bất đắc dĩ nói:
"Em cũng không chắc cậu ấy sẽ trở thành dị năng giả mà phải không? Thể chất của tiểu Ngôn rất yếu, cơ hội để cậu ấy trở thành dị năng giả rất thấp. Chúng ta không thể để bất kỳ ai bị thương nữa!"
Ngừng một chút hắn ta lại nói tiếp:
"Tiểu Yên nghe lời anh được không? Giải thoát cho cậu ấy cũng là điều tốt đẹp nhất mà!"
Nháy mắt cả đoàn người im lặng đi, dù lời nói của hắn ta có bao nhiêu tàn nhẫn nhưng không ai lên tiếng phản đối, vì bây giờ là mạt thế kẻ mạnh mới là kẻ đứng đầu.
Trầm Yên cười lạnh nói:
"Lâm Trình anh đừng có quá phận! Việc của tiểu Ngôn tôi sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm không cần anh xen vào. Còn nữa, sau khi tiểu Ngôn tỉnh lại tôi sẽ đưa em ấy đi, không cần các người bận tâm!"
Sắc mặt Lâm Trình liền trầm xuống, hắn ta khẽ quát:
"Tiểu Yên em đừng quá đáng, dù em yêu thương cậu ta cũng đừng không biết phân biệt nặng nhẹ, đã qua 24 giờ không chừng bây giờ cậu ta đã biến thành tang thi, nhưng dù cậu ta không trở thành tang thi em cũng không thể bảo vệ cậu ta cả đời được! Còn việc em muốn rời khỏi đội anh không đồng ý dù gì anh cũng là bạn trai của em, an nguy của em anh nhất định phải nhúng tay vào!"
Trong nháy mắt sắc mặt của Trầm Ngôn liền lạnh đi, đôi mắt hiện lên tia sát khí tàn bạo. Lại có người dám phán xét sự sống chết của y ư? Gan nhỉ? Xem ra y không cho bọn họ một bài học thì bọn họ sẽ cho rằng y là mèo con dễ ức hϊếp rồi.
"Gàooo"
Ngay khi đám người Trầm Yên và Lâm Trình đang giằng co trước sân thì một tiếng gào điếc tai vang lên, ngay sau đó từ phía ngoài lần lượt vang lên âm thanh rít gào đáp trả. Nháy mắt sắc mặt của mọi người trong sân liền trắng bệch, nổi sợ hãi lan tỏa trong sân.
Trầm Yên kinh hãi nhìn về phía sau mình, tiếng rít gào khi nãy phát ra từ phía sau cô, trong nhà chỉ có tiểu Ngôn. Tiểu Ngôn của cô...em ấy đã....
Lâm Trình trấn tĩnh lại, liền dẫn mọi người ra ngoài ngăn cản tang thi đang ùa tới, trước khi đi hắn ta còn liếc nhìn vào trong nhà một cái.
Trầm Yên một mình đứng giữa sân, bên tai là tiếng đánh nhau giữa người và tang thi, nhưng tiếng tim đập nhanh của cô đã lấn át mọi thứ.
Cô không thể bảo vệ được em ấy, em trai của cô, cũng là thân nhân cuối cùng của cô, thật sự đã đi rồi sao? Cô phải làm gì gϊếŧ chết em ấy sao? Cô không làm được. Nhưng để em ấy ra ngoài gϊếŧ người cô lại càng không thể để việc đó xảy ra.
Chỉ có một cách thôi...
Tiểu Ngôn chị sẽ đi theo em!!
Trầm Yên lấy hết dũng khí mở cánh cửa phía sau mình ra, cánh cửa chậm rãi được mở ra, cánh tay của cô cũng theo đó mà run rẩy. Khẽ nhắm mắt, bây giờ Trầm Yên chỉ ước tiểu Ngôn cứ thế một phát gϊếŧ chết cô, cô thật sự không thể ra tay với em ấy.
Cô thật sự không thể chấp nhận việc em trai mình yêu thương lại biến thành quái vật ăn thịt người.
Trầm Ngôn có chút buồn cười nhìn cô gái trước mặt mình.
Biểu hiện đau khổ chỉ muốn chết đi đó là sao? Mình đáng sợ lắm sao a? Khi nãy trong sân thần thái kiên quyết lắm mà, nhất quyết cùng sống cùng chết với mình nhưng sao bây giờ lại một lòng muốn chết trong tay người 'em trai' này vậy a?
Dù ngoài mặt nghĩ thế, nhưng trong lòng vẫn có dòng nước ấm chảy qua, một chút quấy nhiễu đáy lòng yên tĩnh lâu năm.
............
Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Trầm Yên liền thử mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt phóng đại trước mắt mình, hai người chỉ cách nhau vài mi-li-mét. Giật mình, Trầm Yên bất giác lùi về sau vài bước, khi định thần lại thì thấy em trai mình đang nhìn mình đầy vẻ khó chịu.
Nhưng cái Trầm Yên quan tâm không phải cái đó, mà là nước da, màu mắt lẫn cả móng tay....
Nước mắt như hạt mưa khẽ lăn ra không ngừng, Trầm Yên cắn chặt môi ép nước mắt phải ngừng lại. Cô nhìn con tang thi trước mắt nó nãy giờ vẫn im lặng quan sát cô, cứ như một người có ý thức đang quan sát đồ chơi mới của mình. Trầm Yên bị chính suy nghĩ của mình dọa chính mình một phen.
Bàn tay thoáng nắm chặt, Trầm Yên liền đưa ra quyết định, bây giờ em ấy đã là quái vật, cô không thể để em ấy ra ngoài gϊếŧ người vô hại, không thể để em ấy gây ra tội ác nào.
"Tiểu Ngôn, chị xin lỗi không thể bảo vệ em thật tốt, lại để em biến thành quái vật đáng sợ này, em yên tâm một chút nữa thôi thì chị sẽ đi theo em!"
Khẽ lẩm bẩm, Trầm Yên run run tạo một quả cầu băng trong lòng bàn tay mình.
Trầm Ngôn trong lòng vui vẻ khi nghe thấy những lời của Trầm Yên, hành động của cô đã thành công vượt qua thử thách mà y đã dành cho cô.
Đúng thế! Là thử thách, thử thách để xem cô có thật sự yêu thương em trai của mình không. Và y đã thành công chị gái của y thật sự yêu thương y! Một chút thỏa mãn cứ thế lan tỏa trong lòng ngực.
Khi Trầm Ngôn nhìn thấy quả cầu băng với uy lực không tính là mạnh bay về phía mình thì nhanh chóng né tránh. "Oành" bức tường phía sau cứ thế bị đánh cho rạn nứt.
Trầm Yên kinh hãi nhìn tốc độ của tang thi em trai trước mặt. Tốc độ quá nhanh, thậm chí cô còn có thể thấy được tàng ảnh khi em ấy di chuyển.
Không để cho Trầm Yên kịp hồi thần, bên hông đột nhiên căng thẳng, nháy mắt cả người liền được ôm bay ra ngoài. Và còn được ôm kiểu công chúa, Trầm Yên bỗng giãy giụa muốn đánh trả thì bên tai liền vang lên tiếng "grừ!" uy hϊếp.
Làm Trầm Yên ngừng lại hành động phản kích, cứng ngắc nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc gần trong gang tấc. Tang thi em trai có ý thức sao?
Trầm Ngôn hài lòng nhìn chị gái trong ngực rốt cuộc đã ngừng giãy giụa, nếu đã nhận định là người của mình thì y sẽ bảo vệ cô thật tốt!
Trầm Ngôn ôm Trầm Yên bay ra ngoài cửa lớn, trước cổng nhà hai phe một bên là tang thi, một bên là con người đang đánh nhau túi bụi. Trầm Ngôn không có ý định xen vào chuyện bên dưới, y chỉ liếc nhìn Lâm Trình rồi thét dài một tiếng nhứt tai rồi ôm Trầm Yên trong ngực chạy đi mất, tang thi lại một lần nữa kéo nhau đến vây khốn tòa nhà bọn người Lâm Trình đang chiến đấu.
Trầm Yên mới đầu có chút không nỡ bỏ lại bọn họ, nhưng vừa nghĩ đến em trai mình thành ra như vậy là cũng vì bọn họ, nên cô quyết tâm nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.
Trầm Ngôn hài lòng nhìn phản ứng của chị gái trong ngực.
Rất tốt, tuy hiền lành nhưng không mất lý trí, biết phân biệt nặng nhẹ đáng khen thưởng a.
Trong lòng khẽ mỉm cười nhưng ngoài mặt vẫn đơ cứng như cũ, Trầm Ngôn ôm chặt Trầm Yên bay về một hướng, bắt đầu một hành trình mới của hai người...
____hết chương 2___