Có lẽ vì cảm thấy Huỳnh Hoặc không đe dọa cộng thêm bị pheromone của cô hấp dẫn nên pheromone của hai Alpha dần ổn định lại, gió tuyết cũng không còn tấn công như trước.
Hai người không còn lộ ra sát ý nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Huỳnh Hoặc.
Đối mặt với Beta, Alpha luôn có chút kiêu ngạo.
Người còn lại bước tới bên cạnh hai người, ánh mắt lướt qua tay của Tuế Luật rồi trong phút giây ngắn ngủi đối mặt với Huỳnh Hoặc, đồng tử màu hồng nhạt cũng mang theo sự tò mò.
Trên ngực đồng phục thêu chữ Tuế Tự, chắc chắn đó là tên của anh.
“Chúng ta phải đi rồi.” Anh nói với Tuế Luật, giọng điệu cũng bình tĩnh.
Thật ra bây giờ Huỳnh Hoặc rất muốn dán mặt vào tay người đang nắm lấy mình để cọ xát.
Một mặt, bản năng của omega khiến cô sợ Alpha, mặt khác, pheromone của họ như chiếc giường mềm mại sau ba ngày thức trắng.
Câu nói của Tuế Tự bỗng dưng dừng lại giữa chừng.
Tuế Luật cúi mắt, thấy đầu màu tím nhạt đang chầm chậm tiến tới, khi gần chạm vào mu bàn tay anh thì đột ngột giật lùi, vài giây sau lại bị pheromone cuốn hút, từng chút một tiến tới.
Tuế Luật: “……”
Anh buông tay đang nắm lấy Huỳnh Hoặc.
Những biến động cảm xúc thế này rất hiếm khi xuất hiện trên người cặp anh em sinh đôi này. Tuế Tự nhìn động tác của anh trai, hơi nghiêng đầu.
“Trước hết đánh dấu cô ấy đi?” anh đề nghị.
“Ừm.” Đồng ý rất nhanh.
Huỳnh Hoặc nhỏ giọng phản đối: “…Tôi, tôi có thể từ chối yêu cầu này không?”
Đáp án tất nhiên là không thể.
Huỳnh Hoặc cảm thấy họ giống như sói đang nói chuyện trước mặt cừu và có lẽ vì là anh em sinh đôi nên họ rất hiểu ý nhau, nhiều thông tin trong cuộc đối thoại của họ không hoàn toàn trọn vẹn.
Cô hỏi hệ thống trong lòng: "Cậu nói không có Alpha nào có thể đánh dấu tôi đúng không?”
[Là không thể hoàn toàn đánh dấu, cho dù là đến bước cuối cùng thì pheromone cũng sẽ nhanh chóng tan biến. Tuy nhiên, cắn mở tuyến thể đánh dấu tạm thời vẫn có hiệu quả trong một thời gian~]
Đồng tử của Huỳnh Hoặc co rút mạnh, cô nhanh chóng lùi lại một bước.
Nhưng tay của Tuế Tự đã đặt lên bên cổ cô, ngón cái và ngón trỏ gần như có thể bao trọn lấy xương quai hàm của cô. Anh mạnh mẽ xoay mặt cô sang một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn. Tuế Luật nhanh chóng tiến tới giữ chặt vai của Huỳnh Hoặc.
Giữa chiến trường hỗn loạn này, hai Alpha cao gần một mét chín đã phong tỏa toàn bộ đường đi của cô.
Huỳnh Hoặc đâm mạnh vào ngực Tuế Tự, hơi thở lạnh lẽo của anh bao trùm lấy cô.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng.” Hơi thở của Tuế Luật rơi trên cổ cô, giọng nói nhuốm màu du͙© vọиɠ: “Một lát là xong.”
Nhưng khi hàm răng trắng đều của Tuế Luật sắp chạm vào cổ Huỳnh Hoặc, hai anh em đột ngột bật dậy.
Huỳnh Hoặc cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, tiếp theo là tiếng nổ dữ dội.
Các đống rác trên hành tinh này được phân loại, xếp chồng lên nhau không lộn xộn, mỗi khu vực đều chứa một loại riêng.
Chẳng hạn như khu vực của Huỳnh Hoặc toàn là phế liệu kim loại và hướng nổ rất quen thuộc.
Đó là trại trẻ mồ côi nơi cô sống từ nhỏ.
Tiếng nổ này như đánh thức hồi ức chiến tranh, khắp nơi đều vang lên tiếng súng. Tuế Luật và Tuế Tự nhìn nhau, sau đó Tuế Tự cúi xuống bế ngang Huỳnh Hoặc khi cô đang ngẩn người nhìn về hướng vụ nổ.
Trong khoảnh khắc đó, Huỳnh Hoặc nghĩ rất nhiều.
Chẳng hạn như nhà thờ đầy ắp ký ức tuổi thơ của cô hay chàng thiếu niên thường đứng đợi cô dưới ánh nắng ban mai, hay tấm poster trong phòng mà cô đã làm việc cả tháng mới mua được…