Đó là hai Alpha vừa trải qua một trận tàn sát, pheromone của họ đang ở trạng thái bạo động.
Họ không có ý định thu lại pheromone đe dọa người xâm nhập, người quay đầu trước tiên nghiêng đầu một chút, ánh mắt không rời khỏi Huỳnh Hoặc.
Omega trước Alpha là yếu thế, dù cho trong đầu Huỳnh Hoặc cảnh báo kêu gào cô nhanh chóng chạy trốn, nhưng dưới sự bao trùm của pheromone, cô không thể nhúc nhích được.
Hệ thống giống như một con sói nhìn thấy miếng mồi béo bở: [Mặc dù hai người này không phải Alpha đỉnh cấp, nhưng họ cũng là Alpha rất xuất sắc đấy! Ngài có thể thử an ủi họ ~ giao lưu sâu sắc thử xem.]
Cái gì chứ! Cậu đang nghĩ tới yêu đương đấy à!
Huỳnh Hoặc lo lắng nhìn về phía Alpha đầu tiên đã phát hiện ra mình. Bước chân của anh ta rất dài, đi rất nhanh. Vì chiều cao gần một mét chín, đứng trước mặt Huỳnh Hoặc khiến cô cảm thấy áp lực mạnh mẽ, cùng với việc khoảng cách gần làm tăng cường pheromone khiến cổ sau của Huỳnh Hoặc bắt đầu ấm lên.
Huỳnh Hoặc nhìn thấy trên ngực đồng phục thêu hai chữ "Tuế Luật".
Pheromone giống như gió của đồng hoang đó là thuộc về anh.
“Đó là tên của tôi.” Phát hiện ánh mắt của Huỳnh Hoặc dừng lại, anh nói.
Giọng nói của Tuế Luật và khí chất của anh ta giống nhau, đều có sự lạnh lùng, nghiêm nghị, xa cách.
Nhưng giây tiếp theo, anh cúi người trước mặt Huỳnh Hoặc, ánh mắt giữ ngang tầm mắt cô.
Anh dường như có chút nghi ngờ, đôi mắt màu nhạt chăm chú quan sát từ lông mày rồi trượt xuống theo đường viền khuôn mặt xuống cổ.
Mùi máu tanh trên người anh bị làn gió đồng hoang mang tới mũi Huỳnh Hoặc, cô cảm thấy có chút bất an. Bản năng khiến cô muốn được người trước mặt chạm vào, ôm lấy, tốt nhất là cắn mạnh vào cổ sau rồi tiêm pheromone vào trong cơ thể cô.
Huỳnh Hoặc biết mình phải tìm cách khiến cặp song sinh này bình tĩnh lại.
Nếu Tuế Luật không thu hồi pheromone mạnh mẽ của mình, tác dụng của thuốc Beta mà cô tiêm rất có thể sẽ bị giai đoạn dịch cảm áp đảo, khi đó cảnh tượng sẽ trở nên mất kiểm soát.
Ngón tay của Huỳnh Hoặc nhẹ nhàng rút lại.
Người trước mặt cúi thấp người, đưa mũi ngửi nhẹ bên cổ của cô.
Trong thời đại mà hầu hết đều kết hợp AB như hiện nay, họ không có hứng thú với pheromone của Beta.
Tuế Luật nghi ngờ về mùi pheromone của Huỳnh Hoặc, pheromone của Beta này khiến anh cảm thấy dễ chịu, như có gì đó vô hình dẫn dắt, khiến anh yêu thích cô, muốn gần gũi, không muốn làm tổn thương Beta này.
Cảm giác này rất mới mẻ đối với họ và sự tò mò cùng ham muốn khám phá của Tuế Luật so với em trai Tuế Tự nhiều hơn, vì vậy anh là người đầu tiên đến gần để thăm dò.
Tuế Luật tiến gần hơn, tóc ngắn dường như chạm vào má Huỳnh Hoặc. Gần thêm một chút nữa, anh có thể mở miệng cắn vào tuyến thể của cô.
Huỳnh Hoặc nâng tay, mượn động tác lau máu trên má trắng của anh để đẩy khuôn mặt anh ra xa một chút.
Khi tiếp xúc da thịt, Huỳnh Hoặc rõ ràng cảm thấy sức lực của mình như bị rút ra một nửa, nếu không phải trước đó luôn bôn ba rèn luyện, có lẽ cô đã ngã vào lòng người ta.
Giọng nói của cô gần sát bên tai Tuế Luật, giọng nói nhẹ nhàng, như tiếng thì thầm giữa những người tình: “Xin hỏi, anh có việc gì cần tôi giúp đỡ không?”
Ngón tay của Tuế Luật có những vết chai do cầm súng lâu ngày, bàn tay lớn của anh dễ dàng nắm chặt cổ tay Huỳnh Hoặc, dường như chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy.