5. Lưu Na 90
…
Xung quanh ồn ào náo nhiệt.
“Cái đệt! Sư huynh Trữ vậy mà đạt điểm tuyệt đối, thật là chấn động cả nhà ta!”
“Nguyệt sư huynh lợi hại thật, huynh ấy chưa từng đến nghe giảng, nhưng mà lại thi được hạng nhì, quả không hổ danh là người đứng đầu thiên tài thế hệ chúng ta.”
“Ta đậu rồi ta đậu rồi! Sáu mươi điểm muôn năm!”
“Sư huynh Trữ đạt điểm tuyệt đối, huynh ấy… không phải là gian lận đấy chứ?”
…
Nguyệt Sơ Bạch đứng ở vị trí đầu tiên trong đám đông, im lặng nhìn bảng xếp hạng. Liên tục có đệ tử ái mộ hắn đi đến bên cạnh, nhưng hắn không nghe lọt tai bất kỳ lời khen ngợi hay tâng bốc nào.
Ba chữ Trữ Thiên Thu giống như ma chú, trên tấm bia đá đen sì méo mó biến dạng, sau đó ào ạt xông thẳng vào đầu hắn.
Nguyệt Sơ Bạch cảm thấy đầu rất choáng váng.
Trữ Thiên Thu.
Sao có thể như vậy?
Y không đạt cũng là chuyện bình thường, làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối.
Như Nguyệt sư bá có phải là không cất kỹ đề thi hay không, hay là giống như những đệ tử này đang bàn tán, là tiểu đệ tử tên Nhị Điều bên cạnh y làm bài hộ.
Không nên như vậy.
Đầu rất đau, mơ hồ có một cảm giác, lần này rõ ràng mình mới là người nên đứng nhất…
“Sao, bản sư huynh đạt hạng nhất khiến ngươi khó chấp nhận lắm à?”
Một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau, Nguyệt Sơ Bạch kéo lý trí trở lại từ thế giới của chính mình, hắn quay đầu nhìn ra sau. Không biết từ lúc nào đám đông chen chúc đã tản sang hai bên, Trữ Thiên Thu đang ngồi trên kiệu nhìn xuống hắn.
Tam Cẩu Tử bước lên, chỉ vào bảng xếp hạng nói: “Rõ ràng là ngươi đứng nhất? Mù mắt chó rồi à, sư huynh của ta mới là người đứng nhất. Nhìn cho kỹ, ngươi là hạng hai!”
Sắc mặt Nguyệt Sơ Bạch lập tức thay đổi, vừa rồi thần trí không tỉnh táo, trong đầu lại mơ hồ có một ý nghĩ thôi thúc, hình như hắn đã nói điều không nên nói.
Trữ Thiên Thu thậm chí còn không xuống kiệu.
Liếc nhìn bảng xếp hạng, thản nhiên nói: “Cũng chỉ có 94.”
Cũng chỉ có 94.
Ngạo mạn, cực kỳ ngạo mạn.
Tuy nhiên, nhìn lại bảng xếp hạng, dòng đầu tiên được phóng to in đậm, điểm tuyệt đối chói mắt kia… Không thể không nói, Trữ Thiên Thu thật sự có vốn liếng để ngạo mạn.
Trữ Thiên Thu vẻ mặt khó hiểu: “Nguyệt sư đệ, sư huynh xin chỉ giáo, ta 100, ngươi 94, cái gì gọi là rõ ràng ngươi mới nên đứng nhất? A, chẳng lẽ ngươi đang nói ta không nên đứng nhất sao?”
Tam Cẩu Tử lớn tiếng nói: “Đúng, hắn chính là có ý này, hình như rất không phục sư huynh nhà ta đạt điểm tuyệt đối. Trời ạ, chẳng lẽ hắn nghi ngờ sư huynh nhà ta đi cửa sau với Như Nguyệt trưởng lão sao!”
Trữ Thiên Thu: “Nghĩ về ta như vậy? Không có chút chứng cứ nào mà lại nghĩ về ta như vậy? Xem ra sư huynh ta ngày thường vẫn quá khiêm tốn rồi, các ngươi nghĩ về ta như vậy, ta thật sự rất đau lòng.”
Trữ Thiên Thu và Tam Cẩu Tử phối hợp ăn ý với nhau.
Nguyệt Sơ Bạch sắc mặt khó coi, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn không nên mất bình tĩnh.
Để Trữ Thiên Thu nắm thóp rồi cứ thế nói mãi.
Lời nói của hai người châm chọc hắn hẹp hòi, ghen tị với người đứng nhất, xung quanh lại có quá nhiều người, Nguyệt Sơ Bạch cảm thấy toàn thân nóng bừng, không biết giấu mặt đi đâu.
“Tại sao các ngươi lại ức hϊếp Nguyệt sư huynh.”
Một giọng nói vang lên trong đám đông, mọi người đều không khỏi nhìn về hướng đó, là một tiểu đệ tử có vài nốt tàn nhang trên mặt.
Y tức giận nhìn Trữ Thiên Thu trên kiệu, ngẩng đầu lên quát: “Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao?”