Linh thạch là thứ tốt, không chỉ là tiền tệ chung của giới tu chân, mà còn có thể dùng để tu luyện.
Những kẻ gà mờ mới vào giới tu chân như bọn họ, thứ thiếu nhất chính là linh thạch.
Đại sư huynh hào phóng, chỉ cần chăm chỉ học tập, trong buổi học sớm truyền đạt cho các huynh đệ tỷ muội những suy nghĩ và kiến giải khác biệt, đều sẽ được ban thưởng.
Lâm Tài Vượng cúi đầu lấy ngọc giản của mình ra, mở ra nghiên cứu, đồng thời âm thầm thề trong lòng nhất định phải chăm chỉ học tập hơn nữa, tránh đến lượt mình lại bỏ lỡ cơ hội.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên từ Cầu Học đường, Như Nguyệt trưởng lão đứng ở cửa, vẻ mặt hài lòng.
Lứa đệ tử này chăm chỉ hơn hẳn lứa trước.
Bên cạnh vang lên một giọng nói: "Như Nguyệt sư bá."
Như Nguyệt trưởng lão nghe vậy nhìn sang, kinh ngạc nói: "Sơ Bạch."
Nguyệt Sơ Bạch cung kính hành lễ, ánh mắt trong veo: "Sư bá, sắp đến kỳ thi kết thúc khóa rồi, sư tôn bảo con mấy ngày nay tập trung tinh lực vào Cầu Học đường ạ."
Như Nguyệt trưởng lão lập tức hiểu ra: "Muốn tham gia kỳ thi kết thúc khóa?"
Nguyệt Sơ Bạch gật đầu.
Như Nguyệt trưởng lão chân thành khuyên nhủ: "Sơ Bạch, nếu không đạt trong kỳ thi kết thúc khóa sẽ bị phạt, con có thể không cần tham gia."
Dù sao Nguyệt Sơ Bạch đã theo sư huynh bắt đầu học các loại pháp thuật, không cần thiết phải học cùng tiến độ với những tiểu đệ tử này.
Nguyệt Sơ Bạch: "Như Nguyệt sư bá, con không muốn làm trường hợp ngoại lệ. Con muốn thử tham gia, coi như để cuộc sống thêm phần trọn vẹn, hơn nữa, con cũng muốn biết năng lực của mình đến đâu."
Nghe vậy, ánh mắt Như Nguyệt trưởng lão sáng lên, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, thiếu niên cường thì tông môn cường, Sơ Bạch có tâm tính tốt, con muốn tham gia thì cứ tham gia!"
Cuộc trò chuyện của hai người không hề tránh né ai, các đệ tử ra ra vào vào Cầu Học đường đều nghe thấy, Thữ Thiên Thu đang ngồi trong Cầu Học đường cũng nghe thấy.
Hai hàng ghế đầu đều là đàn em của hắn, đang cúi đầu bịt tai chăm chú đọc sách, những đệ tử đến sau ngồi xuống phía sau thì bắt đầu nhỏ giọng bàn tán về Nguyệt Sơ Bạch.
"Nguyệt sư huynh rõ ràng không cần thi, vậy mà vẫn đến. Tâm tính này, ta thật sự bội phục."
"Vừa đẹp trai vừa ôn nhu, hỏi thử xem ai mà không yêu chứ."
"Hôm nay học ta chắc chắn sẽ mất tập trung, mấy ngày tới Nguyệt sư huynh sẽ cùng ăn cùng học với chúng ta! Ta không nhịn được mà cứ nhìn huynh ấy mãi thôi."
Bọn họ trò chuyện rôm rả, Thữ Thiên Thu bất lực lắc đầu.
Tâm tính gì chứ?
Các ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi.
Nguyệt Sơ Bạch đến tham gia kỳ thi này, đơn giản là muốn thể hiện bản thân.
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi thi xong, hào quang thiên tài trên người Nguyệt Sơ Bạch sẽ chói lọi đến mức nào - so với những người thường học hành cả tháng trời này, hắn ta không đến Cầu Học đường học, vậy mà lại giành được vị trí đứng đầu.
Như Nguyệt trưởng lão bắt đầu giảng bài.
Thữ Thiên Thu một tay chống cằm, một tay xoay bút lông, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Sơ Bạch đang ngồi ở vị trí chếch đối diện.
Vẫn là bộ y phục trắng tinh như tuyết không vướng bụi trần, mái tóc được búi gọn bằng một chiếc trâm gỗ màu trơn, dáng vẻ cúi đầu đọc sách như thể không cùng một thế giới với những đệ tử xung quanh.
Toàn thân hắn ta tỏa ra ánh sáng, thứ ánh sáng trắng tinh khiết, thánh thiện và ôn hòa.
Còn chói mắt hơn cả bộ đồ vàng chóe lòe loẹt mà mình đang mặc.
Thữ Thiên Thu: Chết tiệt!
Mình lấp lánh thế này mà lại thua.