Bạn nhỏ Mục Tiểu Căn đại loại là học sinh sau cùng tham gia thi của Học viện tổng hợp đế quốc.
Thi lại xong, cậu đến văn phòng giáo viên lần cuối, dọn dẹp lớp học lần cuối (tiện thể tỉa tót thảm cỏ tí chút), sau lại tới chỗ giáo sư Mục Lan Toa tại khoa Gây giống sinh mệnh ước hẹn thời gian đón Aranda (tên của đế long trăng rằm mà giáo sư Mục Lan Toa ấp nở), nhận được hai gói trà bự chảng từ giáo sư (Ollie cũng có một gói), bấy giờ mới hớn ha hớn hở cùng Ollie về nhà ~(≧▽≦)/~
Trên đường đi, Olivia liên tục nghía hai gói trà nắm trong tay.
Trà quả sinh mệnh?! Là… trà quả sinh mệnh trong truyền thuyết uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, tiêu sạch bách bệnh, nguyên liệu chính của dung dịch tiến hóa gen sao?!!!!!
Cõi lòng Olivia hứng chịu cú sốc cực lớn.
Nhưng thời điểm nhìn thấy giáo sư Mục Lan Toa, hắn biết gói trà trong tay tuyệt đối là hàng thật. Giáo sư khoa Gây giống sinh mệnh đầu tiên một mình nhân giống thành công một cây sinh mệnh, một người vô cùng nổi tiếng! Thân là thủ lĩnh, Olivia thường xuyên giao tiếp với giáo sư các khoa của Học viện quân sự đế quốc, hắn nghe danh giáo sư Mục Lan Toa chính từ miệng những vị ấy. Quá trời quá đất giáo sư muốn đổi ít trà từ tay cô, nhưng cầu cũng chẳng được, hôm nay hắn chỉ cùng Mục Căn đi một chuyến đến văn phòng giáo sư Mục Lan Toa (← Ps: Nghe đồn văn phòng giáo sư Mục Lan Toa là miệng Cantus trong truyền thuyết, chớ mà vào  ̄▽ ̄), thế mà được cho riêng cả gói to trà quả sinh mệnh á?!
“Ollie hôm qua cũng uống trà này nè! Nước trà Sigma cho cậu uống chính là trà quả sinh mệnh đó.” Tuy rằng… đã để trong bụng Sigma cả năm ròng.
“Công dụng thải độc của trà này tốt miễn chê, nhiều người uống bị tiêu chảy lắm. Coi bộ hôm qua Ollie bị rượt là tại trà quả sinh mệnh rồi.” Nghĩ đến điều ấy, Mục Căn rốt cuộc yên tâm.
Trà quả sinh mệnh trong truyền thuyết nhaaaaaa! Cứ vậy bị mình nốc như nước lọc… Đúng là tàn phá của giời! Tàn phá của giời màaaa!
Olivia cố giữ cái mã bình tĩnh vậy thôi, chứ nội tâm hơi hơi phát khùng rồi! Hôm qua hắn uống lẹ quá, giờ ngay cả mùi vị cũng quên sạch láng!
Dù bề ngoài nhìn không ra, song bé chíp Olivia kỹ tính lắm à ~ Đối với món ăn đặc biệt quý giá hoặc đặc biệt thích, hắn sẽ dày công chuẩn bị nguyên bộ đồ ăn hoàn chỉnh để biểu thị sự nghiêm túc. Vào hôm trời đẹp, Olivia còn bày biện trà chiều, ngoại trừ trà bánh, hắn cũng hết sức chú trọng khăn trải bàn và ấm trà đó nhen!
Kỹ tính, tinh tế, vô cùng để ý — đây là đặc tính của chủng tộc Cantus, tuy Olivia còn non, nhưng đã kế thừa hoàn hảo bản tính trời sinh của chủng tộc mình.
Nội tâm Olivia cuồng loạn, ngoài mặt lại điềm tĩnh mang gói trà sánh bước cạnh Mục Căn. Không mặc đồng phục, dưới chân lệt xệt dép lê, đầu tóc bù xù, Olivia thoạt nhìn là một thiếu niên không thể bình thường hơn. Giả như hôm nọ hắn xuất hiện với hình tượng này ở bến tuyền, bảo đảm chẳng mấy người thèm nhìn hắn.
Ánh nắng ấm áp, độ ấm vừa phải, khiến người ta có cảm giác tâm tình cũng được hong khô, có chút muốn ra mồ hôi, nhưng trên người lại rất khô mát.
Olivia khẽ híp mắt.
Hiện bọn họ đang sải bước trên phố mua bán, đi thẳng một mạch, thỉnh thoảng có người chào Mục Căn, ai nấy đều chú ý thấy Olivia sau mông Mục Căn, vì vậy Olivia cũng rất được chào đón.
Mục Căn dẫn Olivia dừng chân trước một tiệm giày tên là “Beati”. Đây là một tiệm giày thủ công hiếm hoi hiện nay, Olivia chưa vào cửa đã nghe thấy mùi da thuộc sực nức.
“Sao, cậu muốn mua giày hả?” Olivia đứng trên bậc thềm, thuận miệng hỏi.
“Không, mua cho Ollie.” Mục Căn quay đầu nhìn lướt qua Olivia, đáp: “Giờ chân cậu to hơn tớ, không mang vừa giày tớ, lại chẳng đem giày gì khác về nhà nên chỉ có thể xỏ dép lê của tớ ra ngoài, đúng không?”
“Hơn nữa, Ollie không thích dép lê.” Là câu khẳng định.
Năng lực quan sát của Mục Căn quả nhiên tinh tế tỉ mỉ — nhìn sơ dép lê dưới chân, Olivia dùng cái tay rảnh sờ sờ mũi.
“Bà Beati, chúc bà buổi chiều tốt lành!” Mục Căn đẩy cửa vào trước, cười chào chủ tiệm.
Đó là một bà cụ mập lùn, nom có vẻ rất lớn tuổi, mắt trái đeo một tròng kính dày cộm nặng nề. Trên mặt bà chằng chịt nếp nhăn, dáng điệu nghiệm nghị, bên khóe miệng có hai nếp nhăn thẳng đứng, điều này khiến bà càng trở nên khó gần.
“Chào bà ạ!” Olivia vào cửa ngay sau Mục Căn, cũng chào bà cụ một tiếng.
“Chào cậu.” Bà cụ đến chào bọn họ, nhưng trên mặt không hề có ý cười, cứ như người đi vào nợ bà mấy trăm triệu farad tệ không bằng.
Tiệm này buôn bán đắt hàng mới lạ — Olivia thầm thổ tào.
“Tiệm giày của bà Beati kinh doanh tốt lắm luôn! Tiệm quy định phải hẹn trước, đến trưa là đóng cửa rồi, nhưng bữa nay bà Beati đặc biệt chờ cửa vì Ollie đó nha.” Phảng phất như nghe thấu lời thổ tào ngấm ngầm của Olivia, Mục Căn quay sang bảo hắn.
Đồng thời, ánh mắt ẩn dưới nếp nhăn của bà Beati cũng lóe tia hung dữ, bắn thẳng về phía Olivia.
Olivia vội nhoẻn cười, đứng thẳng lên.
“Ngồi đằng kia.” Ngón tay gầy đét chỉ vào cái ghế đôn tròn dưới sàn, bà Beati khô khan ra hiệu Olivia ngồi xuống.
Cái đệm ấy… thoạt trông dơ muốn chết…
Trong lòng đang lưỡng lự, lại thấy Mục Căn dùng hai tay đẩy nhẹ, Olivia bèn ngồi phịch xuống ghế. Mục Căn cười he he, cũng ngồi lên cái ghế dơ hầy khác kế bên Olivia.
Ngay tiếp theo, Olivia cảm thấy hai chân mình thoáng cái bị người ta nhấc lên! Hắn phải dốc tâm lực thật lớn mới ngăn được bản thân không đá bay bà Beati đang nhấc chân mình!
“Chân trái 8a, chân phải 8b, chân của nhóc con này lớn hơn cậu hai số.” Bà Beati cầm thước áp lên chân Olivia đo lường kỹ lưỡng, đoạn nói chuyện với Mục Căn ngồi bên.
Mục Căn gật đầu, vội vàng nhớ kỹ con số bà vừa nói. Bấy giờ Olivia mới nhận ra Mục Căn đã cầm lấy một quyển sổ rách nát và một cây bút tả tơi tự lúc nào, và đang đảm đương vai trò trợ lý của thợ đóng giày.
Bất quá…
“Chân con không to bằng nhau sao?” Nghe bà Beati báo hai số giày, Olivia có chút tò mò.
“Đương nhiên, rất hiếm người chân to bằng nhau, chung quy luôn có khác biệt nhỏ, giày bán bên ngoài toàn cùng size, hai chân để bằng y nhau, căn bản không cân nhắc tình huống đặc thù của người mang giày, mang cái loại giày ấy mà thoải mái sao?”
Nói rồi, bà Beati lại tỉ mỉ nhìn bàn chân Olivia hồi lâu.
“Mặt trong đế giày phải làm dày hơn.”
Mỗi người đều có trọng tâm đi đường bất đồng, cùng một đôi giày cho những người khác nhau mang, độ mòn đế sau cùng cũng khác nhau. Bà Beati dựa vào việc quan sát lòng bàn chân Olivia để phán đoán thói quen đi đường của hắn.
Sau đó, bà Beati lại dùng thước cuộn đo mấy số liệu như chiều cao bàn chân Olivia, độ rộng của chân trước chân sau… và bảo Mục Căn ghi hết từng cái một. Cuối cùng, Olivia muốn xỉu tới nơi: Hắn chưa từng biết làm giày cũng cần chú ý như vầy đấy.
“Giày làm xong là cậu biết liền, giày bà Beati làm dễ chịu cực kỳ!” Mục Căn giao cuốn sổ cho bà Beati, vỗ vỗ vai Olivia.
Bà Beati nghiêm túc nhận lại cuối sổ, có điều bà quay về rất nhanh.
“Olivia… năm tháng trước từng bị thương đúng không? Phần bụng bên trái, thương tổn đến ruột non và dạ dày, từ khi bị thương thì ăn ít cơm hẳn đi? Ăn trúng đồ nhiều mỡ còn nôn ói đúng chứ?” Bà Beati bỗng nhiên nói một đoạn chẳng đầu chẳng đuôi.
Olivia vốn đang cười, nhưng nghe bà Beati nói xong đoạn ấy, hắn ngây ngẩn cả người.
Năm tháng trước, sau khi khóa quân sự kết thúc, trong một buổi huấn luyện cơ giáp có hướng dẫn, hắn bị một học sinh năm hai gây thương tích, tuy đối phương cũng bị mình tẩn cho nhập viện, song chính hắn cũng phải vào bệnh viện.
Khoa học kỹ thuật thời nay đã rất phát triển, vết thương trên bụng nứt toác mà chỉ nằm một đêm trong dung dịch điều trị là khỏi, Olivia tưởng mình không sao, chẳng qua dạ dày yếu đi rõ rệt.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
“Đây là một phương thuốc, tranh thủ mấy ngày nghỉ ở nhà ăn uống theo phương thuốc này, tới lúc quay lại thì cũng gần khỏi rồi, trước khai giảng nhớ đến lần nữa.” Hoàn toàn không đếm xỉa tới tầm mắt Olivia, bà Beati đưa qua một tờ giấy đầy nhóc chữ.
“Cám ơn bà Beati!” Mục Căn cuống quýt nhận lấy, đầu tiên tỏ vẻ cảm tạ bà Beati, rồi nghiêm khắc nhìn thẳng Olivia: “Ollie, cậu bị thương sao không nói? May mà hôm nay bà Beati nhìn ra, bằng không cậu tính gạt luôn chứ gì?”
Đang trong tiệm người ta nên Mục Căn không tiện nhiều lời, nhưng để biểu đạt lòng biết ơn, cậu tiện tay đưa luôn trà quả sinh mệnh nhận được từ chỗ giáo sư Mục Lan Toa cho bà Beati.
“Đât là loại trà bà khen uống vào ngủ ngon hơn đó ạ, hôm nay con lại có thêm một ít nên biếu bà uống!”
Hành động này của Mục Căn khiến Olivia trợn tròn mắt: Trà quả sinh mệnh vô giá, vậy, vậy mà cứ thế đem tặng hả!
“Cám ơn.” Mà bà Beati mặt mũi lạnh te kia cũng nhận luôn!!!!
Olivia thộn mặt.
“Có điều, ta không cần nhiều như vậy, Olivia tốt nhất cũng nên uống trà này trong thời gian tĩnh dưỡng.” Bà Beati chỉ trút ra một ít, để lại phần lớn trà rồi trả nguyên gói cho Mục Căn.
“Ơ, như vậy sao được?” Mục Căn ngẩn người, cuối cùng vẫn nhận lại món quà vừa tặng: “Thế này thật ngại quá, nhưng nếu bà nói Ollie cần uống trà trong quá trình dưỡng thương thì con vẫn cầm về vậy.”
Tuy nhiên, cậu lại cam đoan đầy thành khẩn:
“Trong nhà con cũng có một cây trà loại này, bây giờ nó còn nhỏ lắm, chờ nó lớn lên bắt đầu mọc lá, con nhất định sẽ định kỳ biếu trà cho bà!”
Hứa hẹn xong, Mục Căn cầm phương thuốc, dẫn Olivia vẫn chưa hết sốc ra khỏi tiệm đóng giày.
“Hồi trước bà Beati là bác sĩ vô cùng nổi tiếng, nghe nói nhiều năm trước còn khám bệnh cho Hoàng đế. Nhưng giờ về hưu rồi, bà lại đến hành tinh Bạch Lộ, quyết định vực dậy đam mê ngày xưa của mình, làm một thợ đóng giày.”
Thợ đóng giày là nghề nghiệp rất hèn mọn, đặc biệt là tại thời đại công nhân cơ khí xuất hiện nhan nhản, thợ đóng giày gần như không có chốn dung thân.
“Nghe đâu cha của bà Beati là một thợ đóng giày, từ trẻ đã dựa vào việc đóng giày nuôi bà lớn lên. Vốn dĩ bà Beati muốn kế thừa nghề nghiệp của cha, nhưng tiền thợ đóng giày kiếm được không cách nào chữa trị cho người cha đang sinh bệnh, sau cùng bà quyết định trở thành bác sĩ.”
Mục Căn nhẹ giọng giới thiệu thông tin mình biết về bà Beati:
“… Cơ mà, hiện giờ bà là thợ đóng giày cực lợi hại. Cả đế quốc đều tìm bà làm giày đó!”
Trong cơn khϊếp sợ, Olivia không quên dùng mạng vệ tinh trên cổ tay tra cứu cái tên “Beati”. Người tên Beati có rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy cái tên đứng đầu cột tìm kiếm với kết quả tìm kiếm được đánh dấu năm sao, Olivia lập tức khẳng định người này chính là bà cụ mới chia tay mình: Bác sĩ đa khoa bộc lộ tài năng vào thời Louis đệ nhất, đặc biệt am hiểu chữa trị gen. Đã cứu trị cho hơn một triệu người trong đời, danh y quốc bảo của đế quốc.
Kết quả tìm kiếm liên quan đến bà cực nhiều, đa phần đều là luận văn học thuật, giới thiệu về bà chỉ có vài dòng ít ỏi, cùng với một tấm ảnh chụp bà hồi còn trẻ.
Sau bốn trăm tuổi, vị danh y này mai danh ẩn tích, chỉ mấy nhân vật lớn cấp bậc cao nhất đế quốc mới biết tung tích của bà.
Có khả năng mời được vị danh y ấy, cũng chỉ có nhân vật lớn cấp bậc cao nhất đế quốc.
Mà hôm nay, danh y lại kê phương thuốc cho mình?
Nếu đang ở nguyên hình, thể nào cọng lông tơ trên đỉnh đầu Ollie cũng cong tớn lên vì được sủng mà hãi cho coi!
“Về nhà tụi mình đưa phương thuốc cho ba ba, đợi ba ba mua xong nguyên liệu thì cậu phải uống thuốc đúng giờ nghe chưa.” Mục Căn lại hoàn toàn không chú ý tâm trạng kinh hãi của Olivia, chỉ tính toán xem Ollie còn ở nhà bao lâu, và —
“Ollie, cậu vẫn chưa giải thích vụ bị thương lúc trước đâu nha?”
Khi gương mặt nghiêm nghị của Mục Căn nhắm thẳng vào mình, Olivia cũng chẳng hơi đâu sợ với chả hãi vị danh y kia nữa.
Hắn chỉ biết vắt cạn óc, tận lực giải thích chuyện mình bị thương với Mục Căn sao cho thật uyển chuyển.
Hiệu suất làm việc của người máy tiểu A cực kỳ cao, Mục Căn giao phương thuốc cho hắn xong, mọi nguyên liệu cũng được chuẩn bị tốt ngay hôm ấy. Vì nguyên nhân nào đó, Olivia tự mình sắc thuốc.
Olivia phụ trách sắc thuốc, Mục Căn phụ trách những công viêc khác. Vừa tắt lửa, cậu lập tức ủn Olivia khỏi nhà bếp.
Mục Căn thận trọng đặt chén thuốc nóng hôi hổi bên cạnh Olivia đang ngồi trong sân.
“Nhớ phải uống thuốc đó, tớ đi dọn bếp tí đây.” Dặn dò xong, Mục Căn liền bỏ đi, chỉ để lại Olivia và một chén thuốc to tổ bố.
Trong sân lãng đãng mùi hương nồng nặc mà đắng nghét, Olivia cúi đầu dòm dòm chén thuốc kế bên, thấy mấy cục kẹo gần chén thuốc thì bật cười.
Mục Căn không thích ăn kẹo, kẹo trong nhà chắc chắn là cố ý mua cho mình.
Vì lo hắn sâu răng, bác Alpha đã sớm cấm tiệt hắn ăn kẹo, hôm nay đồng ý mua kẹo nhất định là bởi mình uống thuốc.
Vị thuốc đắng chát, Olivia lại thấy cõi lòng ngọt như mật.
Giờ phút này, hắn uống phương thuốc khôi phục do danh y quốc bảo của đế quốc kê riêng cho mình, đang ra sức kéo máy xay trước mắt hắn là sinh vật quốc bảo — đế long trăng rằm, thậm chí —
Olivia nhìn Mục Căn rời khỏi nhà bếp, tiện tay đổ bã thuốc xuống gốc một cây nhỏ trong sân.
Thậm chí —
Thậm chí một cái cây không bắt mắt trong sân cũng là loài cây quốc bảo của đế quốc – cây sinh mệnh.
Olivia thở dài đầy mỹ mãn.
Uống hết thuốc, đặt chén rỗng sang một bên, miệng ngậm hai cục kẹo, hắn sung sướиɠ nằm ườn trên bãi cỏ trong sân.
Ở nhà thiệt thoải mái – Olivia nghĩ tự đáy lòng.
Thế nên, Olivia trong lịch sử vì vết thương nặng chưa lành thời ấu niên dẫn đến khi trưởng thành đau đớn liên tục, vậy mà sau một buổi chiều bình thường, số phận lại phát sinh biến chuyển.
Số phận luôn muốn sửa đổi mọi thứ về dáng vẻ ban đầu, nhưng một lực đẩy khác lại muốn đẩy nó theo hướng ngoài ý muốn.