Không Có Kiếp Sau (Một Hữu Lai Sinh)

Chương 115: Mục căn thi lại

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau tỉnh giấc, ban đầu Olivia cứ ngỡ mình vẫn còn ở trường, mãi đến khi thấy được cái chăn hoa hoét đắp trên người – màu sắc chói lọi tuyệt không phù hợp phong cách trường quân đội, tâm trạng hắn thoáng cái vui lên.

Nắng rải khắp giường, Olivia hơi nheo mắt, ngay tiếp theo hắn cảm giác dưới cánh mình hình như còn một người khác. Nghĩ đến đó là ai, tâm tình Olivia càng tốt. Hắn len lén vén chăn, đang tính nhìn nhìn Mục Căn, dè đâu chăn vừa hất lên, Olivia lập tức trợn tròn mắt —

Ây nha? Sao dưới chăn lại là Sigma?

Lẽ nào mình ôm Sigma ngủ suốt đêm?!!!!

囧!!!

Olivia vội vàng bật dậy khỏi ổ hoa.

Lông tơ trên đầu vểnh lên, Olivia ôm chăn ngẩn ngơ một lát, thấy dưới gối thò ra một góc quần jean lỗ lỗ, tâm trạng hắn lại tươi sáng.

Biến về nguyên hình đúng là thoải mái hết sảy, nhưng để mặc quần jean lỗ lỗ, Olivia vẫn biến thành hình người. Xỏ đôi chân dài vô cái quần toàn lỗ là lỗ, bước đi một cái là gió lọt vào, tâm tình Olivia không thể tốt hơn.

Olivia không mang gì về ngoài đồng phục nên nhặt đại một cái áo thun của Mục Căn trong phòng ngủ rồi tròng vào.

Nhận thấy áo thun hơi chặt với mình, Olivia khẽ cong khóe miệng – mình mặc chặt áo Mục Căn, mình rốt cuộc cao hơn Mục Căn rồi nha ~(≧▽≦)/~

Đắp chăn lên người Sigma đang tắt máy, Olivia còn hào hứng vỗ vỗ Sigma, xong mới rề rà bước chân khỏi phòng ngủ.

Nhác ra khỏi cửa đã nghe thấy một hương vị vừa quái dị vừa thân quen, lần theo mùi hương đến nhà bếp, Olivia 囧 囧, quả nhiên bắt gặp Mục Căn đang làm-bánh-ngọt như lâm đại địch!

Trên bàn bếp bày ba cái bánh, chứng tỏ Mục Căn đã bận rộn nguyên buổi sáng.

“Ollie, chào buổi sáng.” Tuy rằng đang mờ mờ ám ám chế biến món ăn kinh dị nào đó, nhưng không thể phủ nhận, giữa gian bếp tràn ngập ánh nắng, hình ảnh thiếu niên đeo tạp dề xanh biếc cười rạng rỡ chào mình… thiệt quá đỗi tuyệt vời.

“Chào buổi sáng.” Được rồi, mình thế mà ngủ quên, Olivia sờ sờ mũi, kéo ra một cái ghế chân cao trước bàn bếp, hết sức tự giác ngồi đối diện Mục Căn.

“Bữa sáng là mấy cái bánh quả thông này hả?” Olivia cười tít, cầm lấy một cái nĩa, rõ ràng định chủ động thưởng thức số bánh kia!

Cantus đích thực là kẻ dám liều lĩnh đối mặt với bánh ngọt của Mục Căn!

Ollie chíp, cưng quả là một bé chíp anh dũng!

~(≧▽≦)/~

Nào ngờ, Mục Căn lại kéo khay bánh ngọt về hướng ngược lại, đoạn cầm ra một cái đĩa to từ hộp giữ ấm phía sau, đặt nó trước mặt Olivia.

“Đây mới là bữa sáng phần cậu, cơm chiên trứng của tiệm ông chủ Khả Mễ, công thức bí mật này chưa có trong tiệm ông ấy đâu! Mau ăn đi.”

*cơm chiên trứng:

Olivia liếc thoáng qua Mục Căn mà không hiểu lắm, sau đó cúi đầu nhìn cơm chiên trong đĩa: Đúng là hấp dẫn chết đi được!

Dưới sự hối thúc của Mục Căn, Olivia nhanh chóng giải quyết phần cơm chiên trứng đặc biệt khủng.

“Bữa sáng đã xong, giờ xơi đồ ngọt được rồi hen o(∩_∩)o!” Đẩy đĩa sang một bên, Olivia lại vươn nĩa về phía bánh quả thông của Mục Căn, ai dè —

“Đây là pudding trái cây của tiệm bánh Maya, bác Beta mua cho cậu từ sáng sớm đó, mỗi ngày chỉ bán mười cái à, sản phẩm số lượng có hạn đó nha!” Mục Căn lấy ra cái đĩa nữa từ thùng giữ ấm sau lưng, nhưng đĩa này nhỏ hơn chút.

“o(∩_∩)o” Thế là Olivia lại vui vẻ ăn pudding trái cây Mục Căn bưng cho.

*pudding trái cây:

“Ăn xong pudding rồi, giờ ăn bánh của cậu được chưa?” Olivia vươn tay về hướng bánh quả thông lần thứ ba, Mục Căn lại quay sang thùng giữ ấm, lần đầu tiên có thể cho là bình thường, lần thứ hai nghĩ là trùng hợp, lần thứ ba… Olivia buộc phải hoài nghi Mục Căn căn bản không muốn hắn ăn bánh cậu làm.

“Tôi biết mà, cậu có Dobby rồi nên không cần tôi nữa. Nhưng sáng nay Dobby phải bay về nhà rồi, không nếm bánh hộ cậu được đâu…” Olivia cúi thấp đầu, giọng điệu thoáng vị chua loét. Hắn ngước mắt dòm thoáng qua Mục Căn, sau đó lại rủ mắt xuống, lông mi dài thượt tạo thành bóng mờ trên vành mắt, thoạt nhìn hơi đáng thương.

Olivia tưởng Mục Căn sẽ lập tức tới gần an ủi mình, kết quả cúi nửa ngày vẫn chẳng thấy người ta đâu, rốt cuộc vẫn là Olivia nhịn hết nổi phải ngẩng đầu lần nữa. Tuy nhiên, vừa ngẩng phát liền thộn mặt!

Đầu Mục Căn gục còn thấp hơn cả mình, bộ dạng cứ như đưa đám!

“Cậu làm sao thế?” Olivia cuống quýt đứng lên chạy đến cạnh Mục Căn, xoay mòng mòng xung quanh cậu, song chỉ có thể nhìn thấy mái đầu đen khiến người ta lo muốn chết của Mục Căn!

Hồi lâu sau, Olivia mới lại nghe Mục Căn lên tiếng.

“… Có lẽ, tớ chả phải thiên tài đâu…”

Olivia: 囧!!!

“Các bác luôn nói tớ rất có năng khiếu nấu ăn, nhưng tớ nghĩ là do họ nếm không được hương vị nên mới phán đoán sai lầm thôi. Chứ thiệt ra tớ không có tí ti năng khiếu nào hết, đúng hông Ollie?”

Mục Căn dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, đôi mắt thoạt trông đo đỏ, dáng vẻ nom tội nghiệp lắm thay, nhưng, nhưng mà —

Olivia: Muốn cười quá thì phải mần thao?

Chẳng lẽ Mục Căn vẫn nghĩ mình là thiên tài nấu nướng? Giời đất thánh thần ơi! Cậu ấy ra được kết luận đó bằng cách nào vậy?

Nhịn xuống xúc động muốn thổ tào, Olivia rút miếng giấy vệ sinh trên bàn bếp, thận trọng đưa cho Mục Căn, mãi sau đối diện mới truyền đến tiếng lau nước mũi.

Được rồi, Mục Căn có vẻ… đau khổ thiệt…

Olivia câm nín.

“… Lần thi chuyên ngành đầu tiên, có sáu giáo sư, năm người ăn xong món tớ làm thì nhập viện cả thảy.” Mục Căn bắt đầu kể lể cảnh ngộ của mình với Olivia, không! Phải là cảnh ngộ bi thảm của người từng nếm món ăn của cậu mới đúng!

“Hai người đi khám răng, hai người khám dạ dày, còn có một người đi khám phụ sản…”

Gượm đã — hai vụ trước còn bình thường, vụ đi khám phụ sản cuối cùng là thế nào?

“… À, giáo sư ấy ói dữ quá nên đi khám dạ dày trước, sau phát hiện trong bụng chắc là có cục cưng nên chuyển qua khoa phụ sản…” Mục Căn vừa khóc thút thít, vừa ngây ngốc trả lời Olivia.

Olivia: Phải mần thao! Càng muốn cười nữa thì phải mần thao!!!!

Vươn ngón tay cố sức đè chặt khóe miệng mình, bấy giờ Olivia mới giữ được vẻ mặt nghiêm túc để tiếp tục làm hốc cây của Mục Căn.

“Hôm qua lúc Ollie khen ngon, mới đầu tớ còn vui lắm, chỉ là… sáng nay đi toilet, phát hiện cuộn giấy vệ sinh mới đặt ở đó hôm qua đã hết, rồi tớ nghĩ, hôm qua nhất định là Ollie gạt tớ, cậu bị tiêu chảy chắc luôn…”

Olivia: -_-|||

Sức quan sát tinh tế tỉ mỉ của cậu thật khiến người ta muốn dộng đầu vô tường nhaaaaa!

“Ollie, thuốc cho cậu nè…” Mục Căn dùng giấy vệ sinh chùi mũi, đoạn quay lại với cái hộp nhỏ sau lưng.

Thấy hàng chữ trên hộp, Olivia cảm thấy toàn thân khó ở!

“Gel bôi trơn? Cậu, cậu mua cái này làm chi?”

Gel bôi trơn! Đây chả phải là cái loại thuốc bôi trong truyền thuyết chuyên trị đi ị khó, và cái bệnh quần chúng có tục xưng là trĩ sang hay sao?

Ollie chíp ngây thơ cầm thuốc, mặt đỏ đến mức muốn nhảy dựng lên!

“Ừ, tớ sợ cậu ăn bánh tớ làm rồi đi ị không được nên cố ý mua cho cậu đó.” Nét mặt Mục Căn cũng hết sức chính trực đơn thuần, sáng ngày ra chạy đến tiệm thuốc hỏi mua gel bôi trơn, chủ tiệm dòm cậu với biểu cảm rất chi quái lạ. Vì danh dự của Ollie, Mục Căn cực kỳ anh dũng nói với chủ tiệm rằng mình muốn xài!

“Yên tâm đi Ollie, chẳng ai biết cậu muốn xài đâu.” Mục Căn chân thành nói.

“Hở?! Cám, cám ơn.” Cả người Olivia cứng đơ đơ.

Lâu thật lâu sau hắn mới lấy lại bình tĩnh, bỏ gel bôi trơn nóng phỏng tay vô túi, Olivia khụ khụ, đoạn cầm lấy cái tạp dề khác mắc trên tường, “Cậu cũng đừng buồn quá, còn một thời gian nữa mới thi mà, tôi luyện tập với cậu tiếp nhé.” Olivia quyết định tặng Mục Căn một ít tự tin.

Nguyên nhân Mục Căn chán nản như vậy có liên quan tới hoàn cảnh chung quanh cậu: Toàn bộ bạn đồng trang lứa đều ôm nguyện vọng làm đầu bếp, năng lực nấu ăn về cơ bản không hề kém. Ngoại trừ bạn đồng tuổi, những người còn lại rặt giáo viên khoa Ẩm thực, mấy vị này đại khái có thể xưng là đầu bếp hàng đầu đế quốc! Trong hoàn cảnh ấy, Mục Căn trông chẳng có vẻ gì ưu tú (Hây! Cứ nói thẳng là kém cỏi cho rồi!).

Nhưng mình thì khác, mình chỉ là tay mơ chưa từng làm bánh ngọt, Mục Căn làm bánh chung với người có trình độ ngang ngửa, biết đâu lại có thêm tự tin?

Olivia thắt lại tạp dề.

Hy sinh bản thân để kiếm tìm tự tin cho người ta, đây là chuyện Olivia chưa từng làm bao giờ, ấy mà lại làm đến thuần thục. Người Học viện quân sự đế quốc mà nhìn thấy Olivia lúc này, thể nào cả đám cũng bị hù cho ngu luôn.

Cơ mà, Olivia bây giờ lại hết sức kiên nhẫn, động tác hơi vụng về, dựa theo các bước Mục Căn cung cấp để làm bánh ngọt.

Nhào bột, đợi bột nở, tạo hình, in hoa… Olivia trúc trắc làm ra bánh quả thông.

Trong lúc làm bánh, hắn một lần nữa nhớ lại điều từng nói với Mục Căn – lý tưởng của mình.

Mở một tiệm đồ ngọt, Olivia quả thực đã từng muốn thế.

Nhưng, hắn biết đời này của mình hẳn không cách nào thực hiện mộng tưởng ấy.

Mà Mục Căn vẫn tiến bước trên con đường lý tưởng của cậu, dẫu rất chậm, nhưng chẳng mảy may lệch khỏi quỹ đạo. Rõ ràng sở hữu năng khiếu tốt hơn, song cậu cố tình không đi con đường thích hợp hơn, mà chỉ kiên trì với thứ mình thích, đã vậy còn không cho bất kỳ ai ngăn cản. Mục Căn có thể tự do đi con đường mình muốn, thật tốt.

Liếc thoáng qua Mục Căn đang trộn kem bằng ánh mắt cưng chiều, khóe môi Olivia chậm rãi cong lên, hắn rủ mắt, lực chú ý lại tập trung vào công việc trên tay.

Cuối cùng, bọn họ làm ra hai cái bánh quả thông: Bánh của Mục Căn trông đẹp miễn chê, bề ngoài đủ tư cách đạt điểm tối đa!

Bánh của Olivia nom hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, không dễ nhìn cho lắm, được cái màu sắc rất không tệ!

Hai thiếu niên liếc lẫn nhau, đồng thời thò tay cắt hai cái bánh ngọt của mình.

Vừa nếm xong bánh tức thì, Olivia thầm nghĩ “Hỏng bét!”

Đậu xanh! Bánh mình làm sao ngon dữ hồn vậy trời!?

Olivia vội quay sang ngó Mục Căn, quả nhiên, nếm xong hai miếng bánh, Mục Căn lại gục mặt xuống.

Tuy từng xơi liên tù tì bao nhiêu thứ khó nuốt, nhưng Mục Căn ít nhiều vẫn nếm ra được “vị ngon”, bánh Ollie làm rõ ràng ngon hơn mình.

Mềm xốp hệt như bánh giáo sư làm vậy! Đâu như bánh của mình, ăn vô chỉ thấy giòn tan (!?).

So với Ollie mới làm bánh lần đầu đã thành công, mình quả nhiên hổng có thiên phú orz.

Lúc này, cách thời gian thi lại chỉ còn ba tiếng, trừ thêm thời gian đi đường, Mục Căn sắp phải lên đường đi thi rồi, nhưng trạng thái hiện tại của cậu nhìn kiểu gì cũng không thích hợp thi thố.

Đều tại mình không tốt → Olivia vô cùng áy náy, trí não của thủ lĩnh tân sinh Học viện quân sự đế quốc bắt đầu vận chuyển tốc độ cao!

Bóng đèn sáng lên, đến khi tầm mắt Olivia lần thứ hai dời khỏi bánh hai người làm, nụ cười của hắn lại tràn ngập tự tin: “Thiệt ra kỳ thi nào cũng có kỹ xảo, sở dĩ cậu làm không tốt cũng không phải vì thiếu thiên phú, tại cậu chưa nắm vững kỹ xảo thi thôi…” Olivia giơ lên một ngón tay, cười híp mắt truyền thụ những kỹ xảo cần biết trong kỳ thi cho Mục Căn.

Bánh quả thông tổng cộng do ba bộ phận tạo thành: Kem, quả thông và bánh.

Hiện tại, học sinh chưa cần tự làm phần kem, quả thông cũng là quả thông tươi, các học sinh thiệt ra chỉ cần làm mỗi phần bánh trong quá trình thi.

Làm! Làm! Làm! Đây đích thị là kỹ xảo dự thi!

Olivia nghiêm túc truyền thụ, Mục Căn nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù. Cuối cùng, cậu dạt dào tự tin cùng Olivia đi thi!

Sau đó, trước ánh mắt kinh hồn táng đảm của nhóm giáo sư, cậu giao ra một cái bánh quả thông xinh xắn.

Bánh quả thông cao 6 cm, tròn 5.5 cm do quả thông và kem đắp thành! Phần bánh bị ép đến tận cùng! Vỏn vẹn chỉ 0.5 cm!

Bánh quả thông hoàn toàn bám sát đề bài cứ vậy đặt trước mặt nhóm giáo sư, rốt cuộc, trong ánh mắt xoắn xuýt của họ…

Thông qua kỳ thi rồi.

“Ollie, đậu rồi! Giáo sư khen tớ tiến bộ rất lớn nha!” Thấy Mục Căn cười toe toét ra khỏi trường thi, Olivia cuối cùng cũng thở phào.

“Coi mòi tớ cũng tí năng khiếu nấu ăn nhở.” Vươn đầu ngón tay gãi gãi mũi, Mục Căn cười thẹn thùng.

Olivia: …

 ̄▽ ̄

Thôi, cậu vui là được rồi!

Dù sao thì Mục Căn cũng đã đậu kỳ thi chuyên ngành, năm học thứ nhất của hai thiếu niên rốt cuộc khép màn.

—–

Mấy nay tui bận du xuân nên là… ha ha :v ~~