Lộ Duy nhận thấy một ông cụ hói đầu đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cậu không hề sợ hãi, mà thản nhiên nhìn lại.
Người hói đầu ấy rất nhanh liền rời ánh mắt đi chỗ khác.
Lộ Duy: ?
Hành động qua lại này của hai người đã bị Hoắc Tẫn thu hết vào mắt.
Cẩu bệ hạ nhéo nhéo tay cậu, nhắc nhở: “Tận lực không cần tỏ thái độ với những người này.”
Sau đó, hắn nói thêm: “Nơi này, bất kỳ ai cũng đều có thể nuốt chửng cậu.”
Cẩu bệ hạ dừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Cậu cứ tiếp tục giữ thái độ như vậy, mỗi ngày thật vui vẻ, ở đây ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn là tốt nhất.”
Lộ Duy nghe vậy liền đấm nhẹ hắn một cái, phàn nàn: “Anh đang mắng ai đấy?”
Thật ra, cậu không phải là kẻ ngốc. Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã nhận ra đám người này đều có ý đồ, và ánh mắt đầy tính toán của họ cũng không hề che giấu.
Lộ Duy không dám tưởng tượng rằng, trong mắt cẩu bệ hạ, cậu là loại hình tượng gì — chắc chắn không phải là người khôn ngoan.
Thôi kệ.
Dù sao, trong mắt câu, cẩu bệ hạ cũng không khác gì một kẻ nhược trí.
Cả hai đều coi đối phương là kẻ nhược trí, coi như hòa nhau.
Nếu không phải bị cẩu bệ hạ cưỡng ép kéo đến đây, Lộ Duy cũng chẳng muốn đến.
Cẩu bệ hạ kêu đau đầu, nhất định bắt cậu phải ở bên cạnh, nói rằng chỉ cần cậu ngồi cùng là không đau nữa.
Bán mông để đổi lấy vị trí biên chế, còn phải ngồi cùng người ta nữa.
U là trời, thật sự phiền phức.
Trong lúc hội nghị diễn ra, Lộ Duy chán đến mức chỉ biết ngồi nhìn trời, nhìn đất. Quan sát một vòng những người xung quanh, cậu phát hiện ra vài người đầu trọc đội tóc giả, vài người thì làm bộ như đang lắng nghe nhưng thực ra đang lơ mơ như đi vào cõi thần tiên...
Rồi đột nhiên, trong lúc ánh mắt cậu đảo qua đám người ấy, cậu chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Phó quan.
Thù đóng cửa không thể quên!
Phó quan, vừa mới giữ nụ cười trên mặt, lập tức ngưng cười khi nhận ra ánh mắt của cậu.
Lộ Duy :)
Phó quan dùng khẩu hình, cố giải thích: Cậu xem, kế hoạch của tôi không phải rất thành công hay sao? Bệ hạ bây giờ thật sự là có tinh thần rất bình thường.
Lộ Duy :)
Phó quan: ……
Phó quan sau khi đối diện tầm mắt với Lộ Duy, nhanh chóng chuyển ánh nhìn đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa mạnh mẽ, như thể hơi thở tử vong đang đến từ phía đối phương.
Không, dù sao thì, hắn chắc chắn không sai.
Lần này, bệ hạ đã có thể bình thường tham dự tinh tế hội nghị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này đối với bệ hạ mà nói là một trường hợp đặc biệt.
Đây là lần duy nhất trong trăm năm qua mà bệ hạ không có phát bệnh và vẫn tham gia hội nghị.
Theo lệ thường, trong thời điểm này, bệ hạ đã phải vắng mặt, nhưng lần này lại xuất hiện mà không có dấu hiệu phát bệnh.
Hắn còn mang theo người từ khu bình dân.
Lộ Duy biết rất nhiều người đang âm thầm đánh giá mình, nhưng cậu không quan tâm đến họ.
Cậu đã bị cẩu bệ hạ quấy rầy suốt đêm, khiến cho cậu chẳng thể ngủ ngon, và giờ đây, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi, đôi mắt nặng trĩu.
Cẩu bệ hạ nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt: “Muốn đi nghỉ ngơi không?”
Lộ Duy cười một cách miễn cưỡng và từ chối: “Cái này... Không cần đâu.”
Cậu ra hiệu bằng ánh mắt, ngụ ý rằng người phía dưới vẫn đang đợi họ bắt đầu cuộc họp.
Không cần cậu phải nói, cẩu bệ hạ đã hiểu ý: “Không quan trọng.”
Lộ Duy: “……”
Cẩu bệ hạ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cậu: “Chỗ nào không thoải mái sao không nói ra?”
Lộ Duy đáp lại: “Anh không biết tôi không thoải mái chỗ nào hay sao?”
Cuộc họp đâu, liệu bệ hạ có cùng mọi người tham gia hay không?
Cẩu bệ hạ lười biếng ngáp một cái, rồi bước nhanh xuống ngai vàng: “Đi thôi.”
Lộ Duy: “……”
Cậu thầm nghĩ: Có phải anh đang lấy cớ để trở về ngủ hay không?
Cẩu bệ hạ không chủ động dắt tay cậu, mà chỉ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cậu.
Cẩu bệ hạ: “Mắt cậu vô tâm, nhưng tay và bụng vẫn mềm mại, lúc rảnh rỗi thì ngủ, mắt trợn lên thì làm nũng, sao có thể đấu với những người già tinh ranh này?”
Lộ Duy tức giận nói: “Có phải anh có bệnh trong đầu hay không, tôi đang học khoa chính quy đấy!”
Thật ra, cậu đâu có làm nũng gì chứ?!
Cẩu bệ hạ liếc cậu một cái.
Ánh mắt ấy khiến Lộ Duy cảm thấy kích động.
Cậu nghiến răng nói: “Ra ngoài so tài một chút không?”
Cẩu bệ hạ: “Làm nũng cũng vô dụng.”
Lộ Duy: …… Mẹ nó, mệt tim.
Trước khi Lộ Duy đi, cậu liếc mắt nhìn những người khác, họ đều không dám phát ra tiếng động, dù có lẽ trong lòng họ có chút oán hận, nhưng chắc chắn không dám nói ra.
A, vậy mà thật sự về ngủ sao?
Quả nhiên không hổ là bệ hạ mà mọi người hay nhắc đến, muốn làm gì thì làm, không ai có thể cản.
Khi nằm trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Lộ Duy từ từ cảm nhận được một chút hương vị kỳ lạ.
Hóa ra cậu lại là hoạ quốc yêu phi trong kịch bản!
Những ánh mắt của mọi người dường như đang nhìn về cuối triều Tây Chu, về Chu U Vương và Bao Tự.
Bao Tự, một nữ nhân, thật sự là tội lỗi.
Hồng nhan họa thủy, ai có thể cãi được?
Hôn quân yêu phi, ai có thể phản đối?
Phong hỏa hý chư hầu, ai dám không phục?
Nhưng mà, vị bệ hạ này quả thật đánh người rất đau, vì thế không ai dám thốt lên một lời oán thán.
Sau khi hai người rời đi, trong phòng họp vẫn còn dư âm.
Bệ hạ hôm nay thật sự đến, điều này đã đủ khiến họ nghi ngờ, và khi thấy hắn vẫn bình thường, không có dấu hiệu phát bệnh, họ càng thêm ngạc nhiên. Giờ lại phát hiện hắn thực sự yêu thương vị thanh niên từ khu bình dân kia.
“Chẳng lẽ họ thật sự có mức độ xứng đôi cực cao hay sao?”
“Không thể nào! Vương thất có huyết mạch cực mạnh, làm sao có thể xứng đôi với một người như thế?”
Có người vui mừng, có người lại lo lắng.
“Thật ra, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Một người khác nói, “Ít nhất nó chứng minh rằng bệ hạ vẫn còn muốn tận hưởng những khoảnh khắc thân mật, và việc chúng ta cử người đến gần bệ hạ không phải là không có khả năng.”
Phó quan biết những người này đang suy nghĩ gì.
“……” Là ai đã cho phép bọn họ tự tin đến mức cho rằng bệ hạ đang trở nên dịu dàng?
Bệ hạ rõ ràng chỉ đối với Lộ Duy mới có chút thân thiết, còn khi ở cùng những người khác, vẫn là một vị bệ hạ lạnh lùng, không thay đổi.
Phó quan là người hiểu rõ nhất ý tứ của quân vương.
Một cuộc họp bình thường, thật ra có hay không có bệ hạ đều không quan trọng. Hắn đến chỉ vì một lý do duy nhất —
Lần hành động này có lẽ chỉ muốn cho mọi người thấy Lộ Duy thực sự là ai, như một cách tuyên thệ chủ quyền.