Lộ Duy liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có chỗ ngồi nào trống:
“Tôi ngồi ở đâu?”
Từng ghế ở đây đều được chỉ định rõ ràng, người ngồi đều mặc đồ chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm túc, giống như đang tham gia một buổi họp quan trọng.
Cả hội trường tràn ngập không khí công nghệ cao, mọi ý kiến có thể được trao đổi qua các thiết bị truyền thông hiện đại, tạo cảm giác rất trang trọng.
Cẩu bệ hạ lười nhác đưa tay chỉ về phía một người đang ngồi gần đó:
“Cậu, đứng lên.”
Ý là nhường chỗ cho Lộ Duy.
Người kia là một quý tộc có địa vị hiển hách, bị chỉ định bất ngờ, mặt lập tức tái mét nhưng không dám nói nửa lời phản kháng.
Bên dưới, mọi người đều cố giữ biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng trong lòng âm thầm đoán xem đây có phải là ý định nghiêm túc của bệ hạ hay chỉ là một hành động ngẫu hứng.
Họ không ngờ bệ hạ lại có thể tùy tiện chỉ định một huân tước rời khỏi ghế để nhường chỗ cho một thường dân.
Xác thật đây đúng là chuyện bệ hạ có thể làm ra được.
Hơn thế, đây còn là lần đầu tiên bệ hạ mang một người được ưu ái như vậy vào tham dự hội nghị quan trọng nhất của đế quốc.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lộ Duy.
Lộ Duy chỉ cảm thấy áp lực cực lớn, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên:
“Chỉ là một cái ghế thôi mà, nếu người ta không muốn nhường thì thôi. Tôi tự giải quyết được. Thật ra cái ghế đó cũng chẳng thoải mái gì.”
Nói xong, cậu tự kéo một chiếc ghế khác tới, đặt ngay bên cạnh cẩu bệ hạ, rồi ngồi xuống với vẻ tự nhiên như ở nhà mình.
Cẩu bệ hạ nhìn cậu, không nhịn được mà bật cười.
Bệ hạ: Ha ha ha ha!
Sau đó, bên cạnh chiếc vương tọa uy nghi, bệ hạ vĩ đại giờ đây lại có thêm một chiếc ghế ngồi bình thường.
Lộ Duy thoải mái dựa vào ghế, tạo thành hình ảnh kỳ quặc: một thanh niên trẻ tuổi ngồi trên chiếc ghế đơn giản, sát bên cạnh vương tọa trên bậc thềm cao.
Cảnh tượng này khiến đám quan viên và quý tộc bên dưới đều im bặt.
Họ nhìn lên, không tin nổi vào mắt mình.
“……”
Ngồi cạnh vương tọa mà tự ý đặt ghế, hành động này không khác gì tự chế ra một chiếc ghế dành cho vương hậu.
Ánh mắt mọi người như dao, xuyên thấu người Lộ Duy.
Cậu bối rối, có cảm giác mình đang bị cả hội trường nhìn như một con thú quý hiếm trong sở thú.
Trong lòng cậu thầm nhủ: “Thôi đi, đừng ghen tị với ghế của tôi. Nó có chỗ tựa lưng đấy.”
Cẩu bệ hạ cười ngặt nghẽo, rõ ràng cảm thấy thú vị với hành động tự nhiên của Lộ Duy.
Dù vậy, chẳng ai trong đám quý tộc dám mở miệng hỏi han, chỉ dám lén đánh giá Lộ Duy trong im lặng.
Hội nghị bắt đầu.
Lộ Duy nhanh chóng nhận ra đây không chỉ là một cuộc họp thông thường, mà là hội nghị tinh tế tối cao của đế quốc, nơi thảo luận các vấn đề chính sự và quân sự quan trọng, tương đương với một buổi triều chính.
“……”
Biết được điều này, Lộ Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng, như ngồi trên đống lửa.
“Chẳng ai nói trước với tôi là sẽ phải làm cái này cả!”
Hội nghị kéo dài không ngắn.
Ban đầu, Lộ Duy còn cố gắng giữ vẻ đoan trang, nhưng càng về sau, sự mệt mỏi khiến cậu không chịu nổi, đến mức ngáp một cái thật lớn.
Khi cậu gần như thϊếp đi, một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến Lộ Duy bừng tỉnh.
Cậu mở mắt, thấy một quý tộc đang nâng trên tay một chiếc hộp bước lên.
Khi hộp được mở ra, bên trong là một vật đầy máu, khiến cả hội trường chìm vào không khí kỳ lạ.
Lộ Duy không rõ ràng nhìn thấy trong cái hộp là cái gì, chỉ biết khi quý tộc vừa mở nó, trong nháy mắt, ông ta hét lên một tiếng và ngã xuống đất.
Khi chiếc hộp rơi xuống, bên trong lăn ra một vật… đó là một cánh tay.
Lộ Duy: “Trời ơi.”
Cẩu bệ hạ cười nham hiểm: “Ông không xem món lễ vật thứ hai sao?”
Quý tộc tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch vì hoảng sợ. Ánh mắt của ông ta di chuyển về phía hộp thứ hai.
Quý tộc nhẹ nhàng mở nắp hộp, chỉ vừa nhìn qua là đã khó thở.
Bên trong là… đầu.
Là đầu của người kia.
Đôi mắt đã mất đi sự sống.