Mang Thai Hai Bé Cưng Của Bệ Hạ Bạo Kiều [Tinh Tế]

Chương 11: Nằm mơ

Phó quan không biết Lộ Duy đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng đang mang theo một trọng lượng khó lường, như thể đang đánh giá kỹ lưỡng con người trước mặt.

Ánh mắt ấy không phải là "trống rỗng", lại càng không thể gọi là "thanh khiết".

Bị nhìn đến mức toàn thân cảm thấy khó chịu, Lộ Duy còn cảm thấy ánh mắt đó có chút quen thuộc.

Lộ Duy: “……”

Mẹ kiếp.

Mị lực của cậu từ bao giờ lại có sức hút lớn như vậy?

Thật ra, ấn tượng của Lộ Duy về phó quan không tệ. Tuy rằng đôi khi đối phương có vẻ hơi kỳ quái, nhưng nhìn chung cũng là người có thể trò chuyện.

Cậu thật lòng hy vọng phó quan không xảy ra xung đột với cẩu bệ hạ. Tốt nhất, người này nên biết tự nhận thức và quay đầu là bờ.

Vì vậy, Lộ Duy cố tình nói vòng vo để nhấn mạnh:

"Phó quan, tôi là người của bệ hạ."

Mới là lạ á, nhưng vì muốn tốt cho phó quan, cậu lựa chọn nói như vậy.

Nhưng những lời này vừa thốt ra, Lộ Duy lập tức nhận ra tình hình đã tệ hơn. Phó quan dường như hiểu sai, ánh mắt hắn càng thêm hưng phấn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hắn thậm chí còn nhìn Lộ Duy bằng ánh mắt sung sướиɠ, như thể đang muốn nói: "Quả nhiên cậu rất thích bệ hạ!"

Lộ Duy: "……"

“……”

Cậu không biết phó quan đã vặn vẹo lời mình thành cái dạng gì, nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.

Kế hoạch ban đầu là ngày hôm sau họ sẽ đến được vương thành, nhưng vì đi nhầm hướng, hiện tại cả nhóm phải ở lại tinh thuyền thêm một đêm.

Đêm đó, Lộ Duy có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Có lẽ vì đã ăn những quả mật quả kia, giấc mơ của cậu trở nên phi thường quái dị.

Cậu mơ thấy mình sinh ra một đứa trẻ trông giống hệt cẩu bệ hạ, quả thực là phiên bản mini hoàn hảo của người ta.

Giấc mơ làm cậu đổ mồ hôi lạnh đầy người.

"…… Mang thai…… Không thể nào!"

Bên cạnh, phó quan một tay chống cằm, ánh mắt chăm chú quan sát cậu.

"Thật sự muốn có con đến thế sao?"

Nhưng hắn vốn không thích những sinh vật ồn ào như vậy.

Trong mơ, đứa trẻ kia mềm mại, đáng yêu, gọi hắn một tiếng "Ba ba" và duỗi tay ra, tỏ ý muốn được ôm.

Lộ Duy ban đầu định lờ đi, nhưng ánh mắt tủi thân cùng tư thế bướng bỉnh của đứa trẻ khiến cậu không thể làm ngơ.

Không nỡ cứng rắn từ chối, cậu run rẩy đưa tay bế đứa trẻ lên.

Kết quả, đứa trẻ cắn cậu một cái!

Lộ Duy giật mình tỉnh dậy, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của phó quan, đôi mắt còn vương tia đỏ mệt mỏi.

—— Mẹ ơi, hóa ra chỉ là mơ.