Thú Ái

Chương 16

Chương 16
CHƯƠNG 16

Ngoài miệng nói

đã chịu không được, thân thể tham dục lại ăn mãi thành nghiện bắt đầu khát cầu

côn th*t thô to, mật huyệt hé ra rụt lại hàm lộng côn th*t to dài nóng rực, Lạc

Tư từ phía sau nhìn tấm lưng ửng hồng trắng noãn của Thiên Ái, bất giác hạ xuống

rất nhiều dấu hôn.

“Lại một lần…

. . . Tiểu Ái…. để ta giải phóng…. một chút nữa là tốt rồi… Tiểu

Ái…”

Chịu không nổi

thanh âm ôn nhu khẩn cầu như vậy của Lạc Tư, Thiên Ái chẳng thể làm gì khác hơn

là rưng rưng gật đầu: “Không nên…. quá thô bạo…. A aaa…. Ôn nhu một

chút…. aaa aa…. như vậy…. sướиɠ quá…. a aa aaa…. . . .”

Nghe được vợ khẩn

cầu, Lạc Tư càng ôn nhu gấp trăm lần đối đãi thân thể yếu đuối dưới thân, chậm

rãi tiến vào chỗ sâu trong mật huyệt, tìm kiếm điểm mẫn cảm vừa bị Lý Ân khai

phá, sau khi tìm được, nhìn vợ khả ái co quắp run rẩy, Lạc Tư vô hạn yêu thương

chậm rãi ma sát lên điểm trí mạng đó, bất đồng với đâm chọc cấp tốc của Lý Ân,

Lạc Tư cho Thiên Ái cảm giác được chiều chuộng.

“A aaa….

muốn tan rồi…. sướиɠ quá…. Lạc… Lạc… a aa aa…. sướиɠ quá…. Ái Ái sướиɠ

quá….. không được… a…a…”

Tuy động tác rất

ôn nhu thong thả nhưng lại làm thân thể bị khai phá đến tận cùng phát sinh vui

vẻ, cảm giác địa phương một lần lại một lần bị tiến nhập kia như sắp tan chảy đến

cao trào, toàn thân trên dưới chỉ còn lại cực độ kɧoáı ©ảʍ, mật huyệt không ngừng

khát cầu côn th*t tiến nhập càng sâu.

Lạc Tư không ngừng

trừu cắm mật huyệt, từ góc nhìn phía sau này, Thiên Ái cả người ghé lên người

Lý Ân, mái tóc đen bóng mềm mại bởi vì kɧoáı ©ảʍ thân thể quá lớn mà cuồng loạn

lắc lư, thân thể trắng nõn non mềm phiếm hồng càng thêm phấn nộn, làm Lạc Tư một

bên trừu sáp không ngừng một bên hung hăng hôn xuống.

Từ tư thế này,

Lạc Tư có thể nhìn thấy rõ ràng nơi kết hợp của hai người, mật huyệt nguyên bản

phấn nộn mang theo màu hồng nhạt bởi vì sử dụng quá độ mà biến thành đỏ tươi,

giống như sắp chảy máu, côn th*t thô to ở trong lỗ nhỏ chặt chẽ tới tới lui lui

sáp nhập, dịch thể tràn đầy theo luật động của côn th*t mà trào ra, hơi kéo ra

chút mị thịt, hình ảnh *** đãng hoặc nhân, còn có thanh âm *** khiếu không thể

khống chế, tất cả đều làm Lạc Tư vô pháp dừng lại.

“A a… Lạc….

Anh… anh không phải nói…. một chút thôi sao…. a aa…. không được….. sướиɠ

quá…. a a a….. Ái Ái sẽ hỏng… .. sẽ hỏng mất…. aaa ~~~ ân…. a aa

aaa… . . .”

Thiên Ái cầu

xin tha thứ mang theo điểm làm nũng không ngừng nói ra, toàn thân giống như sắp

không còn chút sức lực, đằng trước tuy rằng được Lý Ân ôm lấy nhưng cũng đang

không ngừng âu yếm những địa phương mẫn cảm, gây ra từng đợt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ,

Lạc Tư đằng sau càng thêm nỗ lực trừu cắm mật huyệt, giống như người đói khát

đã vài ngày. Thiên Ái lúc làm dạo đầu đã bắn qua vài lần, lúc bị Lý Ân thượng

cũng bắn nhiều lần, hiện tại lại thay vào Lạc Tư, cứ tiếp tục như vậy lăn qua

lăn lại, cậu thật sự chịu không nổi.

Thiên Ái thân

thể luôn luôn yếu nhược, trải qua vài lần cao trào đã không còn biện pháp bắn

ra cái gì, kɧoáı ©ảʍ trong thân thể không ngừng tích lũy lại không cách nào giải

thoát, đau đớn mang theo ngọt ngào làm cậu không khỏi cầu xin tha thứ: “Lạc….

Lạc…. Từ bỏ…. ô ~~ Ái Ái không được….. đừng mà…. đã…. đã bắn không được

nữa…. ô… . . . không nên… a a…a… . . .”

Biết Thiên Ái

đã chịu không nổi nữa, thời gian lâu như vậy, Lạc Tư cũng đã rất thỏa mãn, liền

biết đã đến lúc nên kết thúc, cố sức cắm sâu vào điểm mẫn cảm sâu bên trong, hung

hăng ma sát, thập phần thống khoái bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn lên

vách tường đã nhạy cảm không chịu nổi, nhiệt độ cùng cảm giác tục tĩu làm Thiên

Ái phát sinh một tiếng rêи ɾỉ *** đãng vui sướиɠ.

“Ô… a…

. . .haaa…. hộc… hộc…. hộc….. mệt quá… . . .”

Lạc Tư rốt cuộc

kết thúc trừu sáp như cuồng phong bão táp, Thiên Ái không ngừng thở dốc, trong

đầu nghĩ… không bao giờ tin vào cái “một chút” của hai người này nữa,

thân thể vô cùng mệt mỏi khẩn cầu một giấc ngủ, chỉ kịp nói mệt mỏi quá liền ngủ

mất.

Kết thúc lần đầu

hoan ái, hai người cười khổ nhìn nhau, đều biết bản thân đã có chút thái quá.

Tuy rằng hai người thay phiên nhau tiến nhập thế nhưng mỗi lần đều khiến Thiên

Ái chết đi sống lại, sảng đến thất thần, lại bởi cậu về sau không ngừng lãng

kêu, bộ dạng chìm đắm trong tình ái vừa *** đãng vừa diễm lệ làm hai người muốn

ngừng mà ngừng không được!

“Lạc…

haizzz…. lần này…. Ái Ái sẽ rất tức giận đây… . . . Chúng ta thật là…..

quá mức rồi…. haiz…. mong là Ái Ái không nên tức giận lâu mới tốt… . .

.”

Lạc Tư đồng

tình, “Đúng vậy! Lần này chúng ta quá mức rồi, Tiểu Ái hẳn là phải nghỉ

ngơi rất lâu…. Chúng ta… thực sự là… haiz…. quá đáng rồi… . . .”

Hai người song

song cùng nhau sám hối, Lý Ân đem Thiên Ái chậm rãi ngả xuống giường, nhìn thảm

trạng của cậu, cả hai cùng quyết định cấm dục, chờ tới lúc Thiên Ái muốn mới có

thể cầu ái.

Thiên Ái nằm

trên giường đã bán hôn mê, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy lệ ngân, mái tóc đen

nhánh lộn xộn, thân thể tuyết trắng non mềm, trên người tràn đầy hôn ngân, có

vài chỗ thậm chí bầm tím, không cần nhìn kĩ cũng biết, liền đến cả đùi trong ẩn

mật, thậm chí bàn chân đều có, hai người hoàn toàn triệt để đem Thiên Ái ăn từ

đầu đến chân một lượt… à không… không phải một lượt… . . .

Thú ái – chương 17