Hoa Tàn Nơi Cuối Trời

Chương 5: Tình yêu chóm nở

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, không ngớt như những dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng Phong. Anh nằm trên giường, trằn trọc với cảm xúc mà chính bản thân cũng không thể gọi tên.

Nụ cười của Minh Hà, ánh mắt dịu dàng của cô, và cả giấc mơ kỳ lạ ấy cứ hiện lên trong tâm trí anh, không cách nào xua tan được.

Anh không nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy như thế này là khi nào. Có lẽ là chưa từng. Minh Hà xuất hiện trong cuộc đời anh như một cơn gió mát lành, mang đến sự dịu dàng mà anh đã thiếu vắng bấy lâu.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ, anh đã nhận ra cô khác biệt – không chỉ bởi vẻ ngoài thanh thuần, mà còn bởi sự lạc quan trong ánh mắt, cách cô nói chuyện, và cả sự yên bình mà cô mang lại.

Sáng hôm sau, mưa đã ngớt, chỉ còn lại những vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đường. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những tán cây, chiếu lên những giọt nước còn vương trên lá, tạo nên những tia sáng lấp lánh. Phong bước ra khỏi nhà, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ kỳ. Hôm nay, anh có hẹn với Minh Hà.

Khi Phong đến, Minh Hà đã đứng chờ sẵn ở góc phố quen thuộc, nơi họ thường gặp nhau. Cô khoác một chiếc áo len màu kem, mái tóc xõa dài bay nhẹ trong làn gió se lạnh. Khi nhìn thấy Phong, cô mỉm cười, một nụ cười khiến tim anh bất giác lỗi nhịp.

"Chào anh," cô lên tiếng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân. "Hôm qua em cứ tưởng mưa sẽ kéo dài cả ngày hôm nay."

"Anh cũng nghĩ thế," Phong đáp, rồi nhìn trời.

"Nhưng có lẽ trời muốn cho chúng ta thêm một ngày đẹp để đi dạo."

Minh Hà bật cười trước câu nói bông đùa của anh. Hai người bước đi trên con đường quen thuộc, nơi những chiếc lá vàng còn sót lại sau cơn mưa vẫn xào xạc dưới chân. Không gian yên bình, chỉ có tiếng gió và tiếng chim hót đâu đó trên những cành cây cao.

Họ đi cạnh nhau, nói về những câu chuyện nhỏ nhặt – về thời tiết, về những con đường họ đã đi qua, và cả những ước mơ dang dở. Minh Hà kể cho Phong nghe về những nơi cô muốn đến, những cảnh đẹp mà cô mơ ước được tận mắt nhìn thấy.

"Em muốn đến những ngọn đồi xanh ngát, nơi có những cánh đồng hoa dại trải dài bất tận, cả những bãi biển với cát trắng và nước biển trong veo nữa." cô nói, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng. Minh Hà khẽ ngước mắt lên, như thể đang nhìn xuyên qua không gian để tưởng tượng về một bầu trời đầy sắc màu huyền ảo. Cô nói, giọng nói như hòa vào những mơ ước xa xôi:

" Và cả em muốn ngắm cực quang ở Na Uy, nơi bầu trời đêm như được vẽ bởi một nghệ sĩ thiên tài."

Cực quang ở Na Uy, hay còn gọi là "Aurora Borealis," là một hiện tượng thiên nhiên kỳ diệu khiến ai cũng phải ngỡ ngàng. Trên nền trời đêm tối thẳm, những dải sáng rực rỡ uốn lượn, biến đổi liên tục. Đôi khi chúng là những luồng ánh sáng xanh lục dịu dàng như lụa mỏng, khi khác lại bừng lên những sắc tím, hồng, và vàng cam rực rỡ, như ngọn lửa nhảy múa giữa bầu trời.

Những dải sáng này không chỉ đứng yên mà luôn chuyển động, xoắn lại rồi trải dài, như một bức tranh sống động đầy mê hoặc. Có lúc, cực quang trông như một chiếc rèm khổng lồ rủ xuống từ vũ trụ, lấp lánh ánh sao, từng chuyển động mềm mại như hơi thở của trời đêm. Có lúc, chúng bùng lên mạnh mẽ, như một vũ điệu hoang dã của ánh sáng, khiến cả không gian bừng sáng và tràn đầy sức sống.

Na Uy, với những vùng đất hoang sơ như Tromsø, quần đảo Lofoten, hay Senja, là nơi lý tưởng để chứng kiến kỳ quan này. Giữa khung cảnh tuyết trắng bao phủ, những dãy núi sừng sững và mặt hồ phẳng lặng như gương, cực quang hiện lên càng thêm phần lung linh. Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên một thế giới huyền ảo vừa như mơ, vừa như thực.

Minh Hà tiếp tục nói, ánh mắt sáng lên với niềm đam mê khó giấu:

"Em muốn đứng giữa không gian ấy, cảm nhận cái lạnh cắt da, nghe tiếng gió rì rào, và ngắm nhìn cả bầu trời như đang thì thầm điều gì đó với mình. Em nghĩ, nếu được nhìn thấy cực quang, mọi nỗi buồn đều sẽ tan biến, bởi trước vẻ đẹp ấy, con người chỉ có thể cảm thấy nhỏ bé nhưng tràn đầy hy vọng."

Phong lặng người nghe cô nói, trong lòng chợt dâng lên một mong ước. Anh tự nhủ, nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ cùng cô đến đó, để cô có thể thực hiện giấc mơ của mình, và để anh được thấy nụ cười rạng rỡ của Minh Hà khi đứng dưới bầu trời huyền ảo ấy.

"Em luôn nghĩ rằng cuộc đời sẽ thật đẹp nếu mình có thể đi đến những nơi ấy, cảm nhận từng khoảnh khắc trọn vẹn."

Phong lắng nghe, cảm nhận từng lời cô nói như một giai điệu ngọt ngào. Anh muốn nói rằng anh sẵn sàng đồng hành cùng cô, rằng anh muốn cùng cô đi đến mọi nơi cô mơ ước. Nhưng anh không dám, bởi anh sợ lời nói của mình sẽ phá vỡ sự mong manh trong ánh mắt cô.

Khi họ dừng chân bên một gốc cây lớn, nơi ánh nắng lọt qua những kẽ lá tạo nên những đốm sáng trên mặt đất, Phong quay sang Minh Hà.

"Em biết không," anh nói, giọng trầm ấm, "anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp một người như em. Một người khiến anh cảm thấy rằng thế giới này có nhiều điều đẹp đẽ hơn mình từng nghĩ."

Minh Hà nhìn anh, hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô cười nhẹ. "Anh đang nói những lời khiến người khác dễ hiểu lầm đấy."

Phong cũng cười, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô. "Không, anh không muốn em hiểu lầm. Những gì anh nói là thật."

Cô hơi bối rối, ánh mắt nhìn xuống mặt đất như trốn tránh điều gì đó. "Em… cảm ơn anh. Nhưng đôi khi, những điều đẹp đẽ lại khó giữ lại lâu dài."

Phong không hiểu vì sao Minh Hà lại nói như vậy, nhưng anh không muốn ép cô giải thích. Thay vào đó, anh đưa tay nhặt một chiếc lá vàng dưới chân, cẩn thận đặt vào tay cô. "Nếu điều đẹp đẽ khó giữ, thì chúng ta cứ trân trọng nó khi nó còn ở đây."

Minh Hà nhìn chiếc lá trong tay mình, rồi nhìn Phong. Ánh mắt cô dường như ánh lên một cảm xúc phức tạp – vừa hạnh phúc, vừa buồn bã. "Anh đúng," cô khẽ nói.

Buổi chiều hôm ấy, họ tiếp tục đi dạo qua những con đường quen thuộc. Thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian, cả hai mới nhận ra trời đã muộn. Phong đưa Minh Hà về nhà, và như thường lệ, họ nhắn tin với nhau suốt vài giờ liền.

Phong cảm thấy mỗi ngày bên Minh Hà đều trở nên đặc biệt hơn. Cảm xúc trong anh ngày một lớn dần, từ những rung động ban đầu giờ đã trở thành một tình cảm rõ ràng. Anh thích cô, thích hơn cả những gì anh dám thừa nhận. Nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để nói ra, bởi anh sợ sẽ làm cô lùi bước, sợ phá vỡ mối quan hệ đẹp đẽ mà họ đang có.

Đêm đó, khi anh nằm trên giường, những dòng tin nhắn cuối cùng từ Minh Hà hiện lên trong tâm trí anh:

"Ngủ ngon nhé, Phong. Em cảm thấy hôm nay thật đẹp."

"Ngủ ngon, Hà," anh đã trả lời. Nhưng trong lòng, anh muốn nói nhiều hơn thế. Anh muốn nói rằng cô đã làm cho những ngày của anh trở nên đẹp hơn bất cứ điều gì.

Ngoài kia, bầu trời đêm đầy sao, như phản chiếu những cảm xúc rực rỡ trong lòng anh. Tình yêu, dù chưa được nói ra, nhưng đã bắt đầu nảy nở – nhẹ nhàng như những cơn gió thu, và sâu sắc như ánh mắt của Minh Hà trong mỗi giấc mơ của anh.