Tháng 3, Bùi Yến Khanh thấy Liễu Mục đăng trong vòng bạn bè ảnh chụp đóng máy.
Bách Hề mặc trang phục biểu diễn, mái tóc đen xõa tung, như một bông hồng nhỏ giữa rừng thông xanh biếc.
Trạng thái: "Đóng máy vui vẻ."
Còn có một tấm ảnh chụp chung giữa Bách Hề và Liễu Mục, tay Liễu Mục để trên vai Bách Hề, Bách Hề hai tay thả xuống bên người, lịch sự nhưng có phần khách sáo.
Bùi Yến Khanh đợi mấy ngày, không thấy Liễu Mục liên lạc, cuối cùng chủ động nhắn tin hỏi.
"Đóng máy rồi?"
"Đầu tháng đã đóng máy, khua chiêng gõ mõ như đánh trận, vội chết tôi."
Bùi Yến Khanh đợi hai phút, không thấy Liễu Mục gửi ảnh chụp mới, đem điện thoại từ tay trái đổi thành hai tay đánh chữ.
"Gấp như vậy, định khi nào chiếu?"
"Tháng tư, đúng là rất gấp, nhưng đúng lúc có sự kiện trực tuyến lớn, không thể bỏ lỡ cơ hội này."
Bùi Yến Khanh ở khung chat đánh chữ.
Liễu Mục: "Trước kia cô nói muốn gặp mặt, xong chuyện này liền tìm cô ăn cơm, đã lâu không gặp."
Bùi Yến Khanh đem những chữ "Nữ chính của cô đâu" xóa khỏi khung chat, một lần nữa gửi đi: "Được, đến lúc đó tôi mời cô."
Thời gian trôi qua thật nhanh, 22.4 bộ phim 《 Tuyết vực Nam Sơn 》 được phát sóng.
Bùi Yến Khanh kết thúc một ngày làm việc dài, về đến nhà đã là 10 giờ tối, cô mặc đồ ngủ đắp mặt nạ từ phòng ngủ đi ra, ngồi ở sô pha trong phòng khách đã phủ đầy bụi sau ba tháng không bật TV.
Bách Hề diễn không chỉ khiến cư dân mạng kinh ngạc, một thân trang phục màu hồng cũng khiến Bùi Yến Khanh đang ngồi trước TV phải kinh ngạc.
Bộ phim truyền hình phát sóng được một tuần, Bách Hề đã nhanh chóng trở thành ngôi sao sáng nhờ vào những chỉ số ấn tượng trên các nền tảng mạng xã hội.
Sau đó Bách Hề lại được đề cử giải thưởng Bạch Hải Đường, đối thủ cạnh tranh với cô, Bùi Yến Khanh từ trong miệng Bạch Lệnh, người đại diện của mình nghe được kỹ càng tỉ mỉ tư liệu về Bách Hề.
Bách Hề, nữ, 20 tuổi, là một sinh viên tài năng của trường đại học A, mấy ngày trước mới từ đoàn phim trở về trường tham gia lễ tốt nghiệp, nghe nói gây được tiếng vang rất lớn. Năm trước cô được đạo diễn Liễu Mục phát hiện, nhanh chóng thành danh, hiện tại ký hợp đồng với công ty điện ảnh Tinh Hoàn—— một trong mười công ty quản lý lớn nhất trong nước.
Lễ trao giải được cử hành vào tháng bảy, buổi tối trước lễ trao giải một ngày, Bùi Yến Khanh xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Liễu Mục.
Liễu Mục: "Thấy dáng người thế nào? Đã luyện khiêu vũ cổ điển 10 năm, thật đáng ngưỡng mộ."
Bùi Yến Khanh: "Rất đẹp."
Bùi Yến Khanh click mở video xem lại một lần nữa.
Cô tắt điện thoại, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười không dễ phát hiện, rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên thảm đỏ ngày hôm sau, người cô biết vài tháng trước qua màn hình điện thoại sẽ xuất hiện, cô từ phòng làm việc đi tới phòng hóa trang, ngồi trên xe vẫn không khỏi bật cười.
Trợ lý: "?"
Bùi Yến Khanh nhìn trợ lý, một tay chống cằm nói: "Na Na, em có phấn khích không? Nếu thấy người mình hâm mộ."
Trợ lý mờ mịt.
Bùi tỷ từ khi nào liền trở thành người hâm mộ người khác? Là người trong giới? Cô muốn biết ai không phải chỉ cần nói một câu là xong sao.
Bùi Yến Khanh cười cười, nói: "Không có gì."
Thật ra, ngày hôm đó cô mặc váy có chút dài, lúc đi lên cô cảm giác được bước chân không thích hợp, hẳn là đã dẫm lên rồi, Bùi Yến Khanh giơ tay che ngực, đang định khom lưng, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đối phương cúi người, đem đuôi váy cô dẫm dưới chân kéo ra, đứng dậy hướng cô hơi hơi gật đầu.
Bách Hề mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu, dây đeo tinh xảo khoe trọn xương quai xanh trắng nõn.
So với phong cách trẻ trung đang thịnh hành trong giới, trông Bách Hề vô cùng quyến rũ và nổi bật.
Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đối phương liền xoay người rời đi, coi cô như đồng nghiệp bình thường trong giới.
Thời điểm công bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Bách Hề ở trên màn hình lớn nhắm mắt lại, hai tay siết chặt vào nhau, trông rất căng thẳng.
Lúc Bùi Yến Khanh phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, Bách Hề ở dưới khán đài cùng những người khác vỗ tay, trên mặt biểu tình rất chân thành.
Đến khi lễ trao giải kết thúc, Bách Hề rời khỏi hiện trường, Bùi Yến Khanh cũng không tìm được cơ hội để nói lời cảm ơn.
Lần đầu tiên gặp mặt cứ như vậy kết thúc.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên kết thúc một cách bình thường, như bao cuộc gặp gỡ thông thường khác giữa các đồng nghiệp.
"Ưm……" Trên giường cô gái trẻ tuổi phát ra tiếng than nhẹ vì khó chịu.
Bùi Yến Khanh hoàn hồn, ánh mắt từ hồi ức dừng trên mặt cô.
"Bách tiểu thư?"
Bách Hề nhắm chặt mắt, đôi môi ửng đỏ, có chút khô khốc, phun ra một chữ: "Khát……"
Bùi Yến Khanh nhẹ nhàng cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, đem cô nửa nâng dậy dựa vào trong lòng ngực mình.
"Uống chậm một chút." Bùi Yến Khanh ôn nhu dặn dò.
"Chị là ai?" Cô gái trẻ tuổi ánh mắt mê mang, cho dù cố gắng mở to mắt cũng chẳng thể xua tan màn sương bao phủ.
"Tôi là Bùi Yến Khanh."
"Bùi Yến Khanh?" Cô lặp lại một lần, một lần nữa mí mắt lại nhắm lại, cúi đầu uống nước trong tay Bùi Yến Khanh.
Say rượu hành động không chính xác, môi cô chạm vào ngón tay Bùi Yến Khanh, mềm mại nóng bỏng, Bùi Yến Khanh lập tức quay đầu đi, nhìn rèm cửa sổ phòng ngủ đang bay múa.
Cô nhắm mắt, cổ họng khẽ khàng chuyển động. Một lúc sau, đưa tay cầm lấy ly nước đưa tới bên môi Bách Hề.
Bách Hề một ngụm một ngụm uống cạn ly nước.
"Còn muốn nữa không?" Bùi Yến Khanh nhìn người trong lòng ngực hỏi.
"Không cần nữa."
Bùi Yến Khanh đỡ cô nằm xuống, cô gái trẻ mắt nhắm chặt, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi vốn đã hồng hào nay càng thêm đỏ, tựa như cánh hoa phượng vĩ ướt sương.
Bùi Yến Khanh chần chờ một lát, lấy tay sờ trán Bách Hề, nhiệt độ ôn hòa, không có gì khác thường.
Cô vừa định thu tay về, bàn tay cô bất ngờ bị một bàn tay khác nắm chặt.
"Chị..."