Ngón tay Bùi Lệnh bóp mạnh một cái, để lại hai vết ngón tay trên ngực Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết đang dựa vào hắn khẽ ậm ừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, vẫn không thể cử động.
“Ưm… đừng…” Diệp Vô Tuyết muốn Bùi Lệnh dừng lại, đừng có bóp núʍ ѵú của cậu nữa.
Sau giấc mộng đầu tiên, núʍ ѵú của cậu đã đau rất lâu, rõ ràng là không nên có phản ứng sau giấc mơ mới phải, nhưng núʍ ѵú của cậu lại nhạy cảm cực kỳ, trong lúc luyện kiếm cọ xát vào vải áo sẽ rất đau.
Bây giờ rơi vào tay Bùi Lệnh, lại bị hắn chơi đùa một trận, rời khỏi giấc mơ sẽ lại đau đớn thêm mấy ngày nữa.
Có lẽ cuối cùng Bùi Lệnh cũng lấy lại chút lương tâm, muốn làm một chính nhân quân tử nên không còn ra sức bóp nhéo núʍ ѵú của Diệp Vô Tuyết nữa.
Tuy nhiên ngay sau đó, cảm giác ướŧ áŧ và nóng bỏng liền bao bọc lấy núʍ ѵú sưng tấy, mà một bên khác thì như bị một vật cứng và lạnh lẽo nào đó đè lên.
Diệp Vô Tuyết “A!” lên một tiếng, hai núʍ ѵú một bên thì lạnh một bên thì nóng.
Một bên bị Bùi Lệnh ngậm cắn trong miệng, chiếc mũi cao thẳng của Bùi Lệnh thỉnh thoảng sẽ cọ sát vào da thịt cậu, khiến cậu sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Tại sao hết lần này đến lần khác cậu và Bùi Lệnh lại làm ra những chuyện thân mật như vậy.
Một bên đau nhói lập tức khiến Diệp Vô Tuyết toát mồ hôi lạnh, mũi kim bén nhọn xuyên qua núʍ ѵú của cậu, một vật tròn vo điểm xuyết phía dưới.
Diệp Vô Tuyết nhớ lại thứ mà bác gái đã nhét vào tay áo Bùi Lệnh, là khuyên tai…
Vậy mà Bùi Lệnh lại đeo chiếc khuyên tai đó vào đầṳ ѵú của cậu.
Có lẽ nên gọi nó là khuyên vυ'.
Khuyên vυ' mát lạnh dán vào núʍ ѵú của Diệp Vô Tuyết, không ngờ lại làm dịu đi chút xíu cảm giác châm chích vừa nãy.
Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận được khuyên vυ' đang lắc lư trên núʍ ѵú của mình, cả người cậu liền chìm ngập trong xấu hổ.
Cậu đeo thứ này trên ngực càng giống một món đồ chơi đẹp đẽ có thể chơi đùa tùy thích, mặc cho Bùi Lệnh thao túng.
Bùi Lệnh có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ đeo khuyên vυ' của Diệp Vô Tuyết, đầṳ ѵú bị xỏ xuyên sung huyết đỏ thẫm, còn lấm tấm vài giọt máu.
Bùi Lệnh hơi thất vọng, tiếc là thứ này không thể thực sự xuất hiện trên người Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh ngậm núʍ ѵú rướm máu vào miệng, cố tình cắn khuyên vυ' kéo ra ngoài, Diệp Vô Tuyết tỏ ra đau đớn không thể chịu nổi, màu hồng nhạt từ từ xuất hiện che lấp làn da trắng bệch ban đầu.
Diệp Vô Tuyết dần dần có thể cử động các ngón tay, nhưng cánh tay vẫn còn vô lực, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi đó, núʍ ѵú bị bú ʍúŧ ngứa ngáy lạ thường, cho dù Diệp Vô Tuyết muốn bình tĩnh chờ cơ thể hồi phục cũng không thể ngăn cản hai bầu vυ' trướng căng nóng dần lên.
Nếu động tác của Bùi Lệnh nhẹ nhàng hơn một chút, có lẽ Diệp Vô Tuyết sẽ cảm thấy hơi khó chịu, sẽ mong đợi Bùi Lệnh gặm cắn ngực mình, tựa như hai bầu vυ' trên ngực của cậu sinh ra là để Bùi Lệnh giày xéo vậy.
Diệp Vô Tuyết biết mình không nên có ý nghĩ này, cậu luôn miệng mắng Bùi Lệnh dâʍ đãиɠ, nhưng thực chất cậu còn dâʍ đãиɠ hơn cả Bùi Lệnh, chỉ để Bùi Lệnh chơi vυ' thôi mà lỗ nhỏ phía dưới giữa hai chân cậu đã chảy nước dầm dề.
Bàn tay vốn đang tàn phá bừa bãi trước ngực bỗng nhiên vỗ một cái bốp vào mông Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh trầm giọng mắng: “Đừng có lộn xộn.”
Không phải Diệp Vô Tuyết muốn lộn xộn, mà là tại thứ đồ chơi vừa nóng vừa cứng dưới háng Bùi Lệnh khiến cậu bất an, nó cứ dính khư khư vào khe mông của cậu, thỉnh thoảng cơ thể chuyển động sẽ khiến nó chui tọt vào giữa hai chân, cách một lớp quần cọ xát vào miệng l*и của cậu, làm tâm trí Diệp Vô Tuyết ngứa ngáy không thôi.
Diệp Vô Tuyết không hiểu Bùi Lệnh đang nghĩ gì, rõ ràng phía dưới đã cứng đến mức chảy nước, nhưng tại sao hắn vẫn cứ bóp ngực cậu không chịu buông? Đã cứng đến vậy rồi mà Bùi Lệnh không thấy khó chịu sao?
Bùi Lệnh vỗ mông cậu một cái xong còn thấy chưa đủ, hình như hắn cho rằng cách một lớp quần không đủ để dạy cho Diệp Vô Tuyết một bài học, thế là hắn dứt khoát cởϊ qυầи của Diệp Vô Tuyết ra.
Diệp Vô Tuyết khỏa thân ngồi quay lưng về phía Bùi Lệnh, cặp mông đầy đặn ngồi trên bắp đùi của hắn, nơi mới bị đánh vẫn còn vết đỏ ửng, hiện rõ ràng trên cặp mông trắng tuyết.
Diệp Vô Tuyết bị bịt mắt vẫn chưa hay biết gì, cậu quay đầu lại, như đang tìm kiếm phương hướng của Bùi Lệnh.
Lại một cái tát giáng xuống mông Diệp Vô Tuyết, lần này đánh thẳng vào thịt mông, dấu tay to bè gần như bao trọn nửa cánh mông của Diệp Vô Tuyết, tiếng tát tay lớn đến nỗi làm Diệp Vô Tuyết giật mình, sau đó là cảm giác hết sức xấu hổ ập đến.
Diệp Vô Tuyết mò mẫm sàn giường muốn chạy trốn, nhưng cái tên biếи ŧɦái Bùi Lệnh trông thì đứng đắn nhưng thực chất lại hạ lưu, đã dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của cậu không cho cậu chạy trốn, tay kia lại vỗ vào mông cậu.