Chương 21: Thành giao
Sau hôn lễ của Sở Minh Hạo và Mạc Du Nhiên, Lăng Ngọc Huyên và Cung Lạc Thần về trước còn phải đi đón Kỳ Kỳ sáng nay đã gửi cho Cung phu nhân trông giúp. Về đến biệt thự thì trời cũng đã tối rồi, cô hôm nay cứ loay hoay mãi trong tiệc cưới, bây giờ lại phải cùng với Cung Lạc Thần mất một buổi để tắm rửa cho Kỳ Kỳ mệt chết đi được. Cho Kỳ Kỳ ngủ xong thì cô cũng không thể mở mắt nổi vừa nằm xuống giường đã ngủ luôn. Cung Lạc Thần từ phòng tắm bước ra đảo mắt nhìn cô đã nằm ngủ say bất giác lắc đầu cười rồi cũng lên giường ôm lấy cô mà ngủ.Nửa đêm, Lăng Ngọc Huyên hốt hoảng giật mình ngồi bật dậy, trên trán rịnh những giọt mồ hôi. Cô đứng lên đi ra ngoài ban công, đôi mắt đen tuyền hiện lên tia đau xót đang nhìn vào nơi khung cảnh cuộc sống về đêm nơi này. Màn đêm nơi đây có những ngọn đèn đường thắp sáng một góc phố nhỏ còn ngoài kia như là một thế giới khác một nơi xa hoa trụy lạc của cuộc sống buông thả. Đêm nay rất lạnh, lạnh như lòng cô hiện giờ vậy .Mái tóc dài màu vàng nắng thổi bay trong gió làm cô thêm phần quỷ dị . Hai tay đặt lên thành ban công, lòng bàn tay cô là cái bật lửa hình con hổ những lúc buồn hay mỏi mệt suy nghĩ điều gì đó cô lại có thói quen cầm cái bật lửa bật lên bật xuống dù cô không bao giờ hút thuốc, mân mê cái bật lửa trong tay trầm tư suy nghĩ. Tại sao trong giấc mơ lúc nãy cô lại thấy trong bóng đêm tối mịt một cô gái tầm mười sáu tuổi hướng về phía cô luôn miệng gọi.
- Chị, chị ơi, cứu em, cứu em,..
- Tiểu Yên là em phải không? Tiểu Yên, Tiểu Yên,..
Cô hỏi mãi nhưng đáp lại chỉ là tiếng gọi của cô và tiếng kêu cứu vô vọng của cô gái ấy. Cô đuổi theo nhưng càng ngày cô gái càng xa cô hơn, cô khóc cô đau khổ trong tuyệt vọng giữa cái khung cảnh tối đen như mực kia chẳng có lấy một người nào giúp đỡ cho cô cả, cái cảnh mà giống như bốn năm về trước ngày cô mất đi cả hai người thân yêu. Tiểu Yên ngay cả trong mơ cô cũng không thể cứu được tại sao giấc mơ mà cũng làm tim cô đau đến như vậy. Có phải vì Tiểu Yên vẫn đang đợi cô một nơi nào đó không? Có phải cô sắp gặp lại Tiểu Yên không? Tiểu Yên có hận cô khi bao năm qua không tìm thấy nó không? Hay Tiểu Yên đã không còn hiện diện trên đời này nữa? Những câu hỏi trong đầu cô cứ hiện lên dồn dập càng làm tim cô đau hơn. Giọt nước mắt đọng ở khoé mắt bị gió thổi khô không tài nào rơi xuống được.
Một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng tựa đầu vào vai cô. Khi tỉnh dậy Cung Lạc Thần cảm thấy bên cạnh là một khoảng trống đã lạnh không còn hơi ấm của cô. Nhìn cô nói giọng nhẹ nhàng.
- Có chuyện gì sao ?
- Tiểu Yên vẫn còn có đúng không?
Cô bất giác hỏi câu này bởi vì cô sợ thật sự sợ cái từ chết kia cô không muốn kết quả bao năm tìm kiếm đổi lại một từ chết cái từ mà cô không muốn nghe nhất. Cung Lạc Thần trầm ngâm một lúc rồi mới nhỏ giọng nói.
- Sẽ không có chuyện đó sảy ra đâu. Tin anh nếu em muốn chúng ta sẽ giải quyết chuyện này trước hôn lễ như vậy có được hay không?
Cô gật đầu rồi dựa vào l*иg ngực anh để nhận sự an ủi ấm áp.
- Sáng mai có được không? Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt em không muốn để Tiểu Yên phải chịu khổ thêm nữa.
- Được, sáng mai anh đi cùng em.
Lăng Ngọc Huyên xoay người đi vào trong với lấy cái điện thoại trên bàn định gọi cho Ngưng Tiểu Lộ nhưng điện thoại lại đổ chuông trước, trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ chằng chừ một lúc cô quyết định nghe máy, chắc hẳn là một người không đơn giản vì số máy này của cô người biết chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay . Đầu dây bên kia lên tiếng trước.
- Xin chào Lăng Tổng. Hân hạnh được mời cô ngày mai đến khu nhà hoang ở phía Tây để giải quyết ân oán năm xưa. Chỉ cần cô đến tôi sẽ tiết lộ ra tin tức của em gái cô. Đôi bên đều không thiệt gì mà lại có lợi đấy. Cô xem như thế nào? Đương nhiên đưa cô vào hang ổ của tôi cũng không công bằng nên cô có thể đem theo trợ thủ đắc lực của mình và Cung Lạc Thần cũng có thể mang theo người của hắn cô xem tôi đã phóng khoáng như vậy rồi. Cô cũng không nên phụ lòng tốt của tôi chứ.
Cô không do dự quyết định đúng hay sai. Chỉ cần nghe được thông tin về em gái cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Nói như vậy nhưng trong lòng cô đều cân nhắc kỹ lưỡng từng đường đi nước bước. Nếu cô mà là một con người không biết suy tính thì trong cái thế giới ngầm đã không có Lăng Ngọc Huyên và một Địa Hổ như hôm nay.
- Thành giao.
Cô chỉ để lại hai từ thành giao rồi ngắt máy. Người gọi điện cho cô thì đang ngồi trên ghế sofa tay mân mê điếu thuốc chưa đốt. Nhếch mép cười khẩy nói với chiếc điện thoại trên bàn.
- Lăng Ngọc Huyên cô quả đúng là một cô gái cá tính à không phải nói là một con hồ ly tinh bé nhỏ cô quá xảo nguyệt . Hừ, cô có trách thì trách cô đã bạc tình với tôi trước đừng nói tôi không niệm tình xưa với cô. Hahaha
Hắn như điên cười thật lớn vang vọng cả ngôi nhà lớn giọng cười như ma quỷ đến từ địa ngục khiến người ta phải khϊếp sợ. Hắn thật sự không phải là người đơn giản.
Lăng Ngọc Huyên nói chuyện với hắn ta Cung Lạc Thần cũng phần nào hiểu được nên không hỏi chi nhiều. Lặng lẽ âm thầm bên cô giúp đỡ cho cô.
---------------------------------------------------
Hôm nay là ngày gặp mặt với hắn, Lăng Ngọc Huyên định đến với Ngưng Tiểu Lộ và Hàn Băng nhưng Cung Lạc Thần nhất quyết đi theo kết quả là cả một đám người như đi bắt tội phạm vậy, hết cách lại phải đành cho người làm bên Cung gia qua để chăm sóc cho Kỳ Kỳ. Quản gia Hạ và vυ' Kim là người đã chăm sóc cho Cung Lạc Thần và Cung Lạc Dương từ bé nên anh cũng phần nào yên tâm khi giao Kỳ Kỳ cho hai người chăm sóc, họ là vợ chồng nên tương đối ổn định hơn nếu thuê những người khác. Hai người họ khi xưa cũng từng là thuộc hạ của ba mẹ anh nên đến bây giờ vẫn theo ba mẹ anh dù có tuổi nhưng thân thủ họ nói không chừng vẫn hơn những người làm sát thủ.
- Vυ' Kim người giúp con chăm sóc cho cục bột nhỏ, con sẽ về sớm.
- Được rồi, hai đứa đi đi. Kỳ Kỳ dì lo cho.
- Dạ ,vậy con nhờ dì.
Nói xong cùng Cung Lạc Thần đi ra ngoài chuẩn bị đến khu nhà hoang ở phía Tây. Bốn chiếc xe chạy thành một hàng đỗ trước khu nhà hoang. Trước khi đi vào Lăng Ngọc Huyên không quên căn dặn Mạc Du Nhiên.
- Tiểu Nhiên, một lát có chuyện gì cứ theo sau Sở Minh Hạo em sẽ an toàn.
Mạc Du Nhiên thấy Lăng Ngọc Huyên lo lắng cho mình thì không khỏi cảm thấy phí lòng tốt của chị ấy. Cô đã là người của gia tộc lớn từ năm mười tám tuổi đã được ba cô cho huấn luyện trong một tổ chức đào tạo sát thủ tuy thân thủ không lợi hại như mấy người họ nhưng vẫn có thể tránh được đòn và học được một vài chiêu mèo quào.
- Chị yên tâm em đã từng học lớp đào tạo sát thủ tuy là không chú tâm học nhưng vẫn có được một vài chiêu để tránh đòn. Tuy không giỏi về võ thuật nhưng em lại chuyên môn về cái khác.
Cô nói ra càng khiến người khác tò mò hơn cô có chuyên môn gì khác sao?
Bỏ qua tò mò mọi người cùng đi vào trong để tìm người kia. Bước vào bên trong không có lấy một người hắn đang đùa à không bố trí người canh gác thật lạ thường. Dán trên tường có một tờ giấy bên trên có ghi mấy dòng chữ.
" Hello my angel took my fate, welcome her to my world so happy, personally invited my to the top floor, sorry did not thoroughly prepared the bungalow without elevator so up to the floor I try to climb up here with me. Hahaha. "
" Xin chào Thiên thần đoạt mệnh của tôi, mừng cô đã đến với thế giới của tôi thật hân hạnh, đích thân tôi cúi người mời cô lên tầng thượng, xin lỗi vì không chuẩn bị thấu đáo nhà hoang không có thang máy nên từ đó lên tầng thượng hơi xa đấy, còn nữa có nhiều thứ chờ cô giữa đường đi đấy. Cố trèo lên đây với tôi nào. Hahaha. "
Trong tờ giấy toàn là những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến người khác không kìm nổi phẫn nộ. Người đầu tiên lên tiếng đó là Sở Minh Hạo.
- Cái chó gì thế này. Từ đây lên cũng gần một giờ chứ ít ỏi gì còn thêm mấy cái trò của hắn sớm nhất cũng đến chừng hai tiếng rưỡi mới lên được. Ông đây sẽ bằm mày ra từng khúc dám chơi với ông.
- Đúng vậy. Cái tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Dám bắt bà đây leo lên đó bà cho hắn leo gấp bội nếu dám lừa gạt bọn này thì coi như ngày giỗ của hắn đã định sẵn là ngày này năm sau rồi. Thiên một lát nữa anh phải giúp em xử đẹp tên đó.
Ngưng Tiểu Lộ cũng đồng tình với Sở Minh Hạo. Lãnh Kỳ Thiên thật bất ngờ với sự những lời nói Ngưng Tiểu Lộ nhưng vẫn trả lời một cách dứt khoát.
- Tuân lệnh.
Mọi người cùng đi lên bậc thang, khoảng chừng được 10 phút Lăng Ngọc Huyên đang dẫn đầu đột nhiên dừng lại. Giơ tay lên ra hiệu cho mọi người không nên tiến tới nữa. Những cái bẫy như thế này khi ở trên đảo "Chết "cô đã được lãnh giáo hàng ngày.
- Mau bịt mũi lại.
Đợi sau khi mọi người đã bịt mũi lại cô mới nhẹ giẫm vào bậc thang phía trên. Từ các phía một luồng khói trắng xông vào tạo ra một bầu không khí mờ ảo. Chẳng ai dám dịch chuyển khỏi chỗ để tránh bị lạc. Cung Lạc Thần nắm chặt lấy tay của Lăng Ngọc Huyên không buông. Đợi sau khi khí độc đã tan mất mọi người mới đi tiếp về phía trước.
--------------------------------
Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ. À sẵn đây tớ thông báo với các cậu là tớ đã vào học rồi nên có rất ít thời gian rảnh để viết truyện, lịch học của mình nói thật là rất nhiều, trong và cả ngoài trường nên hầu như không có thời gian nói vậy thôi nhưng mình sẽ cố gắng ra chương mới cho các cậu. Vote và cmt truyện để tớ có động lực nha. Bạn nào chưa fl mình hãy fl để theo dõi truyện tiếp nhé. Love you 😍