Thương Uyên hắng giọng, cười nói: "Ngài Cốc... Không, thầy Cốc, cảm ơn cậu đã đồng ý cùng tôi chia sẻ quan điểm về tình yêu."
“Cậu nói về hôn nhân thiêng liêng như vậy, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.” Y bắt đầu thấy hứng thú, nghiêng đầu giả vờ đau khổ, rồi đổi chủ đề: “Nhưng đối với những người như chúng ta, nó chỉ là một giao dịch bình thường.”
Cốc Phạn vừa định mở miệng tranh luận, lại bị Thương Uyên nghiêng người về phía trước làm cho nghẹn lại. Khi định thần lại, khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn một nửa.
“Còn tôi, tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.”
“Gia đình, tình bạn, tình yêu... đối với tôi mà nói, chúng không quan trọng bằng tiền bạc và quyền lực mà cậu khinh thường.” Thương Uyên dùng tay trái đỡ đầu, chậm rãi đưa tay phải về phía trước. “Cậu thích vẽ tranh, nhưng tôi coi sự nghiệp của mình là tất cả.”
Khoảnh khắc mùi hương từ cổ tay y lan tới, Cốc Phạn lập tức nhận ra. Cậu theo phản xạ lùi lại, nhưng không thể tránh được.
Trong khoảnh khắc mái tóc trước trán được vén lên, Cốc Phạn có thể thấy rõ miệng của y đang mấp máy, đầu lưỡi hồng hồng di chuyển lên xuống.
“Nếu cậu vẫn nhất quyết từ chối lời đính hôn này, tôi sẽ tìm người khác.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tiếng đập vang vọng trong màng nhĩ, hai trái tim đập điên cuồng từng giây.
Ngay cả Thương Uyên, người đã gặp vô số người, cũng phải thừa nhận rằng đôi mắt đầy kinh ngạc đó còn đẹp đẽ hơn y tưởng tượng.
Sau đó, y nghĩ một cách không thích đáng rằng có lẽ y đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi của mình.
---Vóc dáng và ngoại hình của Alpha trước mặt y quả thực rất đáng mơ ước.
“Xin hãy tôn trọng bản thân...” Cốc Phạn nhanh chóng cúi đầu và lùi về phía sau. Tóc cậu trượt khỏi đầu ngón tay của Thương Uyên, rũ xuống, ngăn cản ánh mắt kéo dài chỉ trong vài giây.
“A, thật xin lỗi.” Thương Uyên nhún vai, cảm thấy vô cùng áy náy nhưng chỉ nói theo kiểu chiếu lệ: “Khi nói chuyện với người khác, tôi hay có thói quen nhìn vào mắt họ.”
Lại có một khoảnh khắc tương đối im lặng.
Kim đồng hồ vẫn không dừng lại. Thương Uyên liếc nhìn và nhận ra thời gian cũng không còn nhiều.
Hôn nhân kinh doanh thực sự là một lựa chọn không đáng tin cậy và ghê tởm. Và mặc dù “đồ cổ” này làm y thấy rất hài lòng, nhưng nếu ép một người con trai ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu lãng mạn sống chung với mình, có lẽ sau này y sẽ phải trả giá.
Vậy thôi, hãy xem xét phương pháp khác...
“Tôi hứa.” Giọng nói đó vang lên từ phía trước.
Con ngươi còn chưa kịp co lại, Thương Uyên đã nghe thấy Cốc Phạn tiếp tục nói: “Nhưng, tôi hy vọng trước khi kết hôn, chúng ta có thể ký một thỏa thuận gồm ba điều khoản.”
Những mưu mô và toan tính lợi ích không thành đã khiến Thương Uyên nhiều lần mất kiểm soát cảm xúc trong khoảng thời gian ngắn. Y nâng chén trà, nói qua nụ cười ẩn trong đôi mắt mờ hơi nước: “Tôi muốn nghe chi tiết.”
Sau khi mím môi suy nghĩ một lúc, Cốc Phạn nhẹ giọng nói: “Ba năm.”
“Sau ba năm, ngài sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này với tôi.”
Ồ? Hôn nhân có giới hạn thời gian?
Con người dù bắt kịp thời đại đến đâu cũng không tránh khỏi việc "Omega già đã ly hôn" bị chỉ trích. Nhưng Thương Uyên chưa bao giờ coi trọng đạo đức thế tục, ngược lại y cảm thấy vui vì đề xuất này sẽ giúp y có được tài nguyên và quay trở lại cuộc sống độc thân.
Y đang định vui vẻ đồng ý thì lại bị một giọng nói bình tĩnh như mặt nước cắt ngang.
“Xét đến tình huống bất lợi của ngài, sau khi kết hôn, tôi sẽ trịnh trọng tuyên bố với mọi người rằng giữa chúng ta chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.”