Ái Thượng Lão Sư

Chương 28: Thể xác và tinh thần đều bị chiếm hữu toàn bộ

Thể xác và tinh thần đều bị chiếm hữu toàn bộ

Hai người ở trên xe mãnh liệt làm một lần, đến lúc dừng lại, giữa đùi dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, phía dưới xe ngồi cũng ướt dính. Vì ghế không phải làm bằng da, những dâʍ ɖị©ɧ kia cũng thấm trên ghế, nhuộm ra một vòng dấu vết. Hạ Tùng cầm khăn giấy lau nhiều lần nhưng vẫn còn vết, bỗng chốc vừa xấu hổ lại luống cuống, "Nên làm gì bây giờ? Sẽ bị phát hiện mất?"

" Phát hiện cái gì? Phát hiện thầy bắn nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ trên đệm xe như vậy sao?" Hoắc Văn Việt nhếch miệng lên, nam nhân sau khi được ăn no, tâm tình hiển nhiên đặc biệt tốt, trong mắt đều mang nụ cười.

Hạ Tùng xấu hổ hận không thể bịt miệng hắn lại hoặc là kịp chặn lỗ tai mình vào, anh lại dùng khăn giấy lau thêm mấy lần, đáng tiếc là không hề có hiệu quả, Hoắc Văn Việt tiến lên hôn, hôn anh đến thở không nổi, thật vất vả cả hai mới mặc quần áo tử tế. Hạ Tùng được Hoắc Văn Việt cài dây an toàn, nam nhân thuần thục lái xe, thời gian đã muộn hơn, trên đường cũng không có nhiều xe cộ, mà Hạ Tùng cuối cùng đã có dư thừa lo lắng hành động phóng đãng vừa rồi của hai người có bị người khác thấy hay không.

Bị thấy thì sao chứ? Dù gì cũng sẽ không có ai nhận ra.

Mặt Hạ Tùng đỏ bừng nhìn ngoài cửa sổ, thân thể mới thưởng thức qua tình ái còn hiện lên xao động cùng nóng bỏng, tìиɧ ɖu͙© rút lui giống như thủy triều vậy, nhưng chỉ cần ở bên người đàn ông này, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo trở lại. Hoắc Văn Việt không quá chuyên tâm lái xe, một tay đặt trên tay lái, một tay khác đã không kiên nhẫn được đi sờ tay thầy, lúc hai bàn tay tiếp xúc đan xen vào nhau, Hạ Tùng khẽ rút lại, Hoắc Văn Việt lại không do dự thêm, dùng lực mạnh bắt lấy tay anh, bọc bàn tay anh trong lòng bàn tay mình.

Mặc Hạ Tùng đỏ ửng, trong mắt cũng hiện lên hơi nước, bàn tay anh được một tay khác bao quanh, luôn cảm thấy hành động này có hơi kỳ lạ, cũng không thích hợp, nhưng trong lòng anh ngọt ngào, anh nghĩ không biết tại sao Hoắc Văn Việt phải làm như vậy, chẳng lẽ hắn đối với mình, đối với mình . . .cũng có thể có chút thiện cảm sao?

Hạ Tùng tự nhiên không dám hỏi, chuyện thầy trò yêu nhau này đặt trên khía cạnh nào đều cảm thấy kinh thế hãi tục(*), huống chi hai người còn khác biệt lớn như vậy, ở giữa giống như có một khoảng cách rộng khó mà vượt qua, có vẻ sẽ không đi đến được kết quả gì. Hạ Tùng không dám mong đợi, cũng không dám mơ ước.

(*) kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.

Anh suy nghĩ hoảng loạn, sau khi cùng nam nhân ân ái, thật không có lúc nào anh bình tĩnh nổi, đèn đường ngoài cửa xe từng ngọn đèn thoáng qua, chờ đến khi Hạ Tùng phục hồi tinh thần lại, mới hơi nghi ngờ, "Tuyến đường này hình như không phải đường về trường."

Trí nhớ Hạ Tùng rất tốt, nơi nào chỉ cần đi qua một lần cũng có thể nhớ rõ ràng, cảnh vật xung quanh bây giờ rất xa lạ, anh còn cảm thấy mình chưa đến bao giờ, khẳng định không phải đường về trường học.

Hoắc Văn Việt cong khóe miệng cười cười, "Thầy nghĩ bây giờ là ngày bao nhiêu? Sao trường có thể mở cửa sớm vậy được?"

Mặt Hạ Tùng đỏ bừng, lúc này mới ý thức được quyết định này của mình liều mạng thế nào, có bao nhiêu sai lầm, anh không biết làm sao, Hoắc Văn Việt lại nói, "Thầy không hỏi em sẽ lừa bán anh đi nơi nào à?"

Nghe được ung dung tự nhiên trong giọng nói nam nhân, còn mang theo ý trêu chọc, tâm tình Hạ Tùng mới chậm rãi buông lỏng xuống, anh khó khăn nở ra một nụ cười gượng, "Ừ, muốn lừa bán thầy đi đâu?"

Hoắc Văn Việt dùng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay anh, "Đi nhà em, lừa bán thầy đến trên giường em, sau đó mỗi ngày dùng lồ* da^ʍ nhỏ phục vụ đại kê của em, làm anh không xuống được giường."

Hoắc Văn Việt lại khôi phục bản tính, thốt ra điều gì cũng là mấy lời dâʍ đãиɠ hạ lưu, Hạ Tùng nghe mà mặt đỏ rực, anh không được tự nhiên quay đầu chỗ khác, cố gắng nhịn xuống để không phản bác lại, dù gì anh biết thừa tên đàn ông tồi tệ này, nếu như anh cãi lại lời đối phương chỉ càng khiến hắn nói ra mấy lời thô bỉ mà thôi. Anh mím môi, chuyển đề tài, "Em dẫn thầy về, ba mẹ em sẽ không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Hai người họ?" Hoắc Văn Việt nghe thấy anh nhắc đến ba mẹ, nụ cười trong mắt dần dần tan hết, giọng còn lạnh băng, "Chỉ có đêm giao thừa mới ở nhà, hôm sau sẽ đi biệt không biết tung tích. Fuck, thực ra thì ngày nào cũng không về còn tốt hơn, dù gì ở nhà cãi nhau, em nhức đầu, cơm đêm 30 Tết đều bị lôi ra làm vũ khí công kích lẫn nhau." Lúc ấy Hoắc Văn Việt cũng không ăn được nhiều cơm, vì bảo mẫu đã nghỉ phép, nên một đống bừa bãi gần như là phải đến mùng ba bảo mẫu đến làm mới được thu dọn xong, Hoắc Văn Việt đi bên ngoài ăn cơm mất mấy ngày, buổi tối mấy ngày đó đều sẽ phải video call tình ái cùng Hạ Tùng.

Hạ Tùng đương nhiên không biết hắn trải qua năm mới thế nào, sau khi nghe được hắn nói, trong mắt lập tức hiện ra quan tâm lo lắng, còn mang theo chút thương tiếc. Hoắc Văn Việt xoay đầu lại nhìn trên mặt anh một cái, lại nhìn thẳng phía trước, bật cười, "Biểu tình đó của anh là gì? Đồng cảm với em sao?"

Hạ Tùng xem như là thầm chấp nhận, lại nói: "Con trai anh trước kia cũng vậy, anh có thể biết cảm nhận của em."

Hoắc Văn Việt khịt mũi coi thường, đang muốn cười nhạo anh, đột nhiên lại bắt được trong lời nói của anh có điều không bình thường, hắn hơi híp mắt lại, thấp giọng hỏi, "Tại sao con trai anh trước kia cũng như vậy? Chẳng lẽ anh cùng vợ anh cãi nhau?"

Hạ Tùng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát yên lặng không nói. Nhưng Hoắc Văn Việt lại không muốn bỏ qua cho anh, khoảng thời gian này hắn sống chung cùng Hạ Tùng, thừa biết anh chắc chắn không phải người thích cãi nhau với người khác, có lẽ khả năng không phải cãi nhau với vợ, nghĩ vậy nên hắn hỏi, "Con trai anh không phải anh sinh?"

Hạ Tùng thấy không gạt được, chỉ có thể nói, "Ừ, nhóc con là vợ anh dẫn về, mặc dù không phải con ruột anh, nhưng tình cảm của chúng ta rất tốt."

Hoắc Văn Việt nghe được anh nói, tim đột nhiên đập tăng tốc độ, hắn dò xét nói, "Nên anh cùng vợ anh thật ra chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa? Căn bản không có ngủ cùng nhau phải không?"

Mặt Hạ Tùng lại đỏ, hoàn toàn không biết sao hắn có thể đoán ra được. Hoắc Văn Việt không thấy anh trả lời, dùng ngón tay cào xuống lòng bàn tay anh, hỏi thêm một lần nữa, "Phải không?"

Hạ Tùng bị hắn gãi có chút nhột, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói, "Anh đối với đàn bà không cứng nổi."

Bởi vì mấy lời này của anh, Hạ Tùng ngay cả hình dáng nhà Hoắc Văn Việt thế nào cũng chưa thấy rõ, vừa xuống xe ngay cả hành lý cũng không kịp lấy, đã bị nam nhân cao lớn bế lên như ôm em bé vậy, đi vào bên trong phòng ngủ, sau khi đặt anh lên giường, lập tức đè anh xuống rồi hôn anh.

"A. . .Không. . ." Toàn thân Hạ Tùng đều cảm thấy ướt dính, vừa rồi là do ý loạn tình mê, bây giờ thần trí đã thanh tỉnh, chỉ hy vọng có thể tẩy rửa xong rồi hôn tiếp. Anh cố gắng đẩy ngực Hoắc Văn Việt, làm thế nào cũng đẩy không ra, hai cánh môi bị nam nhân ngậm mυ'ŧ, đầu lưỡi cũng dò vào trong khoang miệng anh, giống như phải liếʍ khắp nơi trong miệng anh vậy, chờ mυ'ŧ đủ rồi, mới thu đầu lưỡi về, bình tĩnh nhìn anh, trong mắt mang du͙© vọиɠ nóng bỏng, "Cho nên thầy chỉ có một mình em thôi sao?"

Mặt Hạ Tùng đỏ bừng, bị hắn hôn đến hô hấp đều có chút không thở được, nghe thấy hắn hỏi, đỏ mặt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Anh thực sự xác nhận làm Hoắc Văn Việt càng hưng phấn, có lẽ do cái tính trời sinh gây chuyện, chỉ cần vừa nghĩ tới thầy hoàn chuyeejdo mình khai thác, cho dù là nụ hôn của anh, hay thân thể anh, còn có hoa thuyệt anh, người đầu tiên tiếp cận đều là mình, Hoắc Văn Việt thực sự hưng phấn muốn đòi mạng, đại kê dưới quần cứng rắn càng thêm lợi hại. Hắn cởϊ qυầи áo Hạ Tùng, lộ ra l*иg ngực bằng phằng cũng đầṳ ѵú kia ra, hắn không kịp đợi tiến liên ngậm vào, hút vào thật sâu.

"Không. .. Ô. . .Để cho anh đi tắm trước đã. . .A. . . Văn Việt. . ." Hạ Tùng bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người tê dại, thân thể đều đã mềm nhũn.

Hoắc Văn Việt dùng răng cắn đầṳ ѵú anh, cơ hồ cắn xung quanh núʍ ѵú thành một vòng dấu vết nổi lên. Đầṳ ѵú Hạ Tùng bằng phẳng, nhưng trải qua thời gian dài đùa bỡn, cũng thoáng nhô ra một chút, thịt vυ' lại nhiều thêm, Hoắc Văn Việt dùng đầu lưỡi liếʍ trên đầṳ ѵú anh một cái, liếʍ đầṳ ѵú đỏ tươi cùng núʍ ѵú ướt nhẹp nước một mới thôi, sau đó nhìn Hạ Tùng, thấp giọng hỏi: Người đầu tiên hút vυ' da^ʍ này của anh cũng là em phải không?"

Hạ Tùng đỏ mặt, thoảng ngửa đầu ra sau, "Không phải da^ʍ, vυ' da^ʍ. . ."

"Chính xác là vυ' da^ʍ, cả người thầy chỗ nào cũng cực kỳ da^ʍ!" Hoắc Văn Việt thay phiên đùa bỡn hai cái vυ' của anh, hút trên da thịt trắng như tuyết hiện ra rất nhiều dấu vết, lại liếʍ xuống eo anh, ngón tay thuần thục cởϊ qυầи anh, để toàn thân anh trần trụi lộ ra trước mặt mình. Hắn cây gậy cương kia, trên qυყ đầυ còn dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, chế nhạo nói: "Mặc dù thầy bày ra một bộ mặt bình tĩnh, côn ŧᏂịŧ da^ʍ vẫn vểnh cao thế này, sao mà thân thể nhạy cảm vậy?" Hắn lè lưỡi liếʍ trên côn ŧᏂịŧ thầy giáo một cái, thấp giọng nói: "Người đầu tiên khẩu giao cho thầy cũng làm em sao?"

Hạ Tùng thở dốc một tiếng, Hoắc Văn Việt đã há mồm ra bọc côn ŧᏂịŧ anh lại, hình ảnh nam nhân anh tuấn trong miệng ngậm tính khí mình quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Tùng, trong mắt cũng phủ đầu hơi nước, anh cắn môi chịu đựng không rêи ɾỉ, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Là em. . .a.. ."

Hoắc Văn Việt thành công nghe được anh trả lời, phun côn ŧᏂịŧ trong miệng ra, đầu lưỡi lại liếʍ trên âm phụ anh. Nơi đó ướt sũng mềm mềm non nớt, vẫn còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa được lau chùi sạch sẽ, bây giờ đã đọng lại thành bãi nhỏ, nếu như trước đây, Hoắc Văn Việt sẽ chê bai liếʍ địa phương như vậy, nhưng không biết tại sao, đồ vậy này xuất hiện trên cơ thể thầy, nên cho dù là hình dáng như thế nào hắn cũng không có cách nào chê. Đầu lưỡi hắn cắn âm đế Hạ Tùng, dây dưa đùa bỡn, liếʍ viên thịt đế nhạy cảm kia đến hoàn toàn sưng lên, "Người đầu tiên liếʍ âm đế thầy là ai nhỉ?"

"Cũng là em. . .Ô. . ."

"Âm thần thầy cũng rất đẹp."

"Ô. . .Cũng là em. . ."

"Nước da^ʍ của thầy da^ʍ thật."

"Hức . . .Của em tất. . ." Toàn thân Hạ Tùng đều bị nam chinh phục, tình triều vốn đã chìm xuống lại từng đợt từng đợt bốc lên, anh thở hổn hển, đầu lưỡi nam nhân đang ôn nhu liếʍ hoa huyệt anh, lại cố tình làm ra tiếng hút nước rất lớn, làm anh xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại hưng phấn không thôi.

Hoắc Văn Việt nhấp nhám mùi vị hoa huyệt đủ rồi, không nhịn được cởϊ qυầи áo.

Hạ Tùng mê muội nhìn nam nhân quỳ ngồi trước mặt, thân thể cường tráng dần dần lộ ra, Hạ Tùng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trong mắt cũng đầy u mê, anh dùng ánh mắt liếʍ lên cơ thể cường tráng của đối phương, chờ sau khi quần hắn được cởi xuống, toàn bộ trí não đều rơi trên cây tính khí thô to dữ tợn kia.

Vừa ở trên xe làm quá mức vội vàng, anh không có cách nào tỉ mỉ quan sát cây dươиɠ ѵậŧ kia, giờ phút này thấy được, cảm thấy so với lúc tách rời kia còn muốn lớn hơn một ít, qυყ đầυ sung mãn tròn trịa, Hạ Tùng chỉ cần nhìn thôi, tiểu huyệt đã hung hăng co rút một cái, gần như có thể tưởng tượng ra nhục nhận to lớn kia hoành hành ngang ngược bá đạo đâm trong cơ thể mình như thế nào.

Hai chân anh bị tách ra, vòng ngang hông nam nhân, lúc làm ra tất cả động tác này, mắt hai người đều dán sát vào nhau. Giờ phút này Hoắc Văn Việt nhìn quá mức đẹp trai, toàn thân hắn đều hiện ra mị lực phái nam. Tính khí hắn ma sát trên âm phụ phì nộn của thầy, mài mài một cái, Hạ Tùng sẽ run lên một cái, anh thở dốc, cảm nhận tính khí nam nhân đặt trên miệng huyệt mình, nhẹ nhàng chui vào bên trong, hôm nay đã là lần thứ hai làʍ t̠ìиɦ nên tiểu huyệt ngoan ngoan nuốt tính khí nam nhân vào.

Hoắc Văn Việt nhìn chằm chằm anh, dươиɠ ѵậŧ một tấc một tấc chen vào bên trong, "Người đầu tiên đυ. thầy cũng là em?"

Trong cổ họng Hạ Tùng tràn ra một tia rêи ɾỉ, đuôi mắt cũng rơi nước mắt xuống, anh thở dốc nói, "Là em."

Hoắc Văn Việt nghe anh trả lời, như phát điên tới hôn môi anh, tính khí dưới quần càng hung hãn đỉnh lộng tiểu huyệt anh. Vì bên trong đã đủ ướŧ áŧ, qυყ đầυ dường như chỉ sau mấy cái đẩy đã đỉnh đến tử ©υиɠ anh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại bên trong cũng thao ra ngoài. Hai người kịch liệt ân ái, trên giường lớn của Hoắc Văn Việt tha hồ lăn lộn, Hạ Tùng cũng mê mệt trong tình ái cùng nam nhân, quấn lấy hông đối phương, thuận theo đối phương nói ra mấy lời lâm loạn nam nhân thích nghe nhất, để cả hai đạt đến cao triều vui sướиɠ nhất.

Tui cảm thấy hình như tôi thiên vị Phương Yểu An hơi nhiều, nên tui quyết định đăng một chương Hạ Tùng lên đã rồi mới ngụp = ))))

Chúc mọi người Giáng Sinh an lành nha 😊