Ái Thượng Lão Sư

Chương 20: Trước gương play

"Không. . ." Hạ Tùng đối mặt với sự tập kích của hắn, thoáng trốn tránh một cái, mặt cũng biến thành màu đỏ ửng. Hoắc Văn Việt càng to gan hơn dùng môi dán lên gò má anh, thấp giọng nói: "Sao lại không? Rõ ràng thầy cũng thường xuyên giúp tôi cởϊ qυầи áo, ách, hóa ra thầy cương lên rồi? Khó trách mặt thầy lại đỏ thế này?"

Tay hắn kéo khóa quần Hạ Tùng xuống liền phát hiện Hạ Tùng đã cương, mặt Hạ Tùng đỏ hận không thể tìm một lỗ trống để chui vào, anh cũng không biết mình bị làm sao, lại dễ dàng cương như vậy, rõ ràng nam nhân còn chưa hoàn toàn chạm vào anh, chẳng lẽ chính bản thân anh cũng muốn sao?

"Đều do em, mấy ngày nay quá bận rộn, không có biện pháp thỏa mãn tao hàng như thầy." Hoắc Văn Việt lộ ra nụ cười đắc ý, xác nhận thầy đối với hắn có phản ứng, cái đuôi như muốn vểnh lên tận bầu trời. Tay hắn đi xuống cởi, quần tây của Hạ Tùng trực tiếp bị kéo đến mắt cá chân, lộ ra đôi chân trắng nõn. Hạ Tùng không thích vận động, thân thể nho nhỏ trắng nõn, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, mặt trên không dài thêm lông lá gì, lúc bàn tay dán lên xúc cảm thật tuyệt, mỗi lần Hoắc Văn Việt sờ đều yêu thích không buông tay. Tay hắn giờ phút này hướng giữa đùi Hạ Tùng ma sát, động tác chậm rãi làm Hạ Tùng xấu hổ tới cực điểm, cặp mắt dưới tròng kính cũng ngập đầy hơi nước.

"Đừng . . .Văn Việt. . ." Hạ Tùng cố gắng suy nghĩ xem phải làm thế nào để dời đi sự chú ý của nam nhân, anh nhỏ giọng nói: "Thầy đói, trước đi làm cơm tiếp được không?"

"Không được, thầy đói bụng, em đến đút no anh." Hoắc Văn Việt cố tình xuyên tác ý của anh, khóe miệng lộ ra nụ cười tà nịnh. Tay hắn sờ đến đùi trong thầy giáo, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve mà thôi, toàn thân Hạ Tùng lập tức khẽ run lên, miệng cũng hơi mở ra, dáng vẻ khó mà nhẫn nại.

Hoắc Văn Việt lấy mắt kính của anh xuống đặt một bên trên bàn, gương mặt đẹp mê người của thầy hoàn toàn lộ ra. Hoắc Văn Việt kịch liệt đi hôn môi anh, dùng đầu lưỡi liếʍ, tùy ý thưởng thức đôi môi của anh, sau đó liếʍ vào trong khoang miệng anh, mυ'ŧ đầu lưỡi cùng thưởng thức nước miếng của anh. Hắn cực kỳ thích hôn môi cùng Hạ Tùng, cho dù mỗi ngày ăn nhiều khổ cực, luôn muốn bắt lấy ánh đè ra hôn một trận mới thỏa mãn, lúc nào hắn có nhiều áp lực tâm lý, cường độ hôn rất mạnh, mỗi lần phải mυ'ŧ môi Hạ Tùng đến trạng thái sưng đỏ mới buông anh ra. Giờ phút này có thời gian, nụ hôn của hắn đương nhiên và vừa ôn nhu vừa dây dưa lâu lắm, lại tỏ ra vô cùng lưu luyến, Hạ Tùng lại không thể ngăn cản thế tấn công của hắn, trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào, đầu lưỡi cũng không nhịn được đáp lại.

Nhận được hồi đáp của anh, Hoắc Văn Việt càng hưng phấn hơn, một tay mò đến chủ đề chính, cách qυầи ɭóŧ ma sát côn ŧᏂịŧ của thầy, đùa bỡn côn ŧᏂịŧ béo mập chảy đầy nước, làm ướt một góc qυầи ɭóŧ. Một tay khác của hắn dò vào trong âu phục của thầy, cách áo sơ mi mong mỏng đi bóp đầṳ ѵú anh, xoa xoa đầṳ ѵú nho nhỏ bằng phẳng đến cứng rắn đứng thẳng, cách quần áo nhô ra.

Hạ Tùng bị hôn đến thiếu chút nữa không thở nổi mới được buông ra, anh thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng, trong mắt cũng chứa hơi nước xinh đẹp, môi đỏ tươi trơn bóng, nhìn cực kỳ mê người. Hoắc Văn Việt nhìn anh như vậy bụng dưới lập tức cứng rắn đến đòi mạng, thấp giọng nói: "Thầy thật da^ʍ, mắt biết câu dẫn người, có phải thích bày ra ánh mắt này trước mặt những tên đàn ông khác không?"

Bộ dáng hắn hơi có vẻ ghen tị làm Hạ Tùng có chút kinh ngạc, lại cảm thấy mình hình như nhìn lầm rồi, vội vàng hốt hoảng lắc đầu, "Thầy, thầy không có đâu. . .Ô. . ." Môi của anh lại bị hung hăng cắn, lần này tay của nam nhân bỏ qua côn ŧᏂịŧ, mà đi xoa âm phụ anh. Hạ bộ anh cách tầng vải vóc đã bị âm phụ chảy nước mà ướt sũng, chỉ sờ lên một cái là dính nước da^ʍ sền sệt, ngón tay Hoắc Văn Việt từ qυầи ɭóŧ anh dò xét đi vào, đùa bỡn âm đến anh, Hạ Tùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức thét lên một tiếng, mau chóng vì Hoắc Văn Việt hôn sâu mà nghẹn ngào.

Hai người ở trước gương kịch liệt hôn môi, cùng học sinh trong trường làm ra chuyện như vậy là điều Hạ Tùng chưa bao giờ nghĩ đến, hơn nữa tuổi mình cùng hắn lại chênh lệch lớn như vậy, thật là xấu hổ tới cực điểm. Nhưng thân thể anh đã hoàn toàn quen với việc làʍ t̠ìиɦ cùng người đàn ông này, cũng quen mùi cơ thể trên người hắn, nên cho dù lý trí còn đang cố gắng đấu tranh giãy giụa, nhưng thân thể không nhịn được mà sa vào.

Ngón tay Hoắc Văn Việt xoa nắn thịt huyệt anh, lúc mò đến khe hở kia, gần như có chút nóng nảy nắm chặt ngón tay đưa vào bên trong thịt huyệt anh, đẩy ra tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong, tìm kiếm điểm da^ʍ của Hạ Tùng để ma sát.

"Ô không.. . " Hạ Tùng vô cùng xấu hổ, thịt huyệt anh hút thật chặt ngón tay của nam nhân, thực sự là nhiệt tình đến trình độ cao nhất. Anh thở hổn hển, nước miếng bên khóe miệng cũng không nhịn được rơi xuống, lại bị Hoắc Văn Việt dùng đầu lưỡi liếʍ đi, hai chiếc lưỡi giữa lúc lưu chuyển không phân biệt được cuối cùng là ai, hai chân Hạ Tùng dường như sắp đứng không vững, chỉ có thể mềm nhũn dán vào sau lưng nam nhân.

Chờ đến khi qυầи ɭóŧ của anh bị cởi xuống, Hạ Tùng vẫn muốn làm một phen giãy giụa, "Thầy đói lắm, để đến tối làm tiếp được không?" Anh còn chưa tắm, đứng lớp một ngày trời, trên người đều đã bốc mùi, anh cũng không muốn bị ngửi được mùi vị xấu hổ nào đó.

Hoắc Văn Việt lại không chịu, còn cười xấu xa nói, "Nếu thầy đói vậy, em đút lạp xương siêu to khổng lồ cho anh trước đi." Hắn cởϊ qυầи mình xuống một chút, tính khí cứng rắn phồng to kia lập tức nhảy ra ngoài, hình dáng to dài, khí thế oai hùng ngẩng cao đầu, hoàn toàn là bộ dạng tích trữ nhiều ngày chờ được bùng nổ. Hắn đi xuống thoáng đè ép người Hạ Tùng một chút, thầy căn bản không còn bất kỳ phản kháng nửa ngồi xổm dưới đất, vị trí mặt vừa vặn đối diện tính khí của hắn.

Hoắc Văn Việt đối với tư thế này vô cùng hài lòng, cảm giác thầy ngoan ngoãn thuần phục làm hắn đặc biệt thích thú, hắn khó khăn dùng tính khí đi ma sát gương mặt xinh đẹp kia, thấp giọng nói: "Qua đây nào, thầy nhanh đến thưởng thức lạp xưởng siêu to mà thầy thích nhất đi."

Rõ ràng là tên thức ăn, lúc này dùng để gọi như vậy, làm Hạ Tùng càng cảm thấy đê tiện, mặt anh đỏ bừng, nhưng lỗ mũi sớm bị mùi vị của cây dươиɠ ѵậŧ xâm chiếm hoàn toàn, phản bác không kịp nói ra khỏi miệng, đã theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếʍ phần trên của nhục nhận.

Hoắc Văn Việt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, khóe miệng lộ ra nụ cười thích thú, "Xem ra đúng là thầy đói thật, ăn ngon không? Lạp xưởng siêu to của em ăn ngon không?"

Hạ Tùng vì động tác của mình vô cùng xấu hổ, trong mắt lại tích trữ nhiều nước hơn, đuôi mắt đều đã ửng đỏ, anh thở dốc một tiếng, muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nói ra được, đầu lưỡi kia thuần thục liếʍ tính khí nam nhân, ngay cả mùi vị mặn chát của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mã nhãn cũng cảm thấy rất ổn, mυ'ŧ thêm lần nữa, đem những thứ nước kia muốn vào trong cổ họng.

Không nhận được câu trả lời của anh, nhưng lấy được anh nhiệt tình đáp lại, điều này cũng làm cho Hoắc Văn Việt hưng phấn không thôi, thấp giọng nói: "Xem ra thầy thích lắm, bộ dạng được ăn thỏa mãn như vậy, đừng nóng vội, toàn bộ đều là của anh." Hắn say mê nhìn chằm chằm hình ảnh Hạ Tùng khẩu giao vì mình, rõ ràng trước kia cũng có rất nhiều nước vì hắn làm điều này, nhưng hắn lại không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn, như kiểu chỉ cần anh liếʍ như vậy cũng có thể bắn ra. Hoắc Văn Việt không hiểu cảm xúc của mình, mau chóng cảm thấy vì thân phận hai người khác biệt quá lớn, cho dù Hạ Tùng là một tên nhà quê đi chăng nữa, cũng là thầy giáo dạy trong trường, với lại còn lớn hơn hắn nhiều tuổi, rõ ràng chinh phục một người đàn ông như vậy cũng đủ làm người ta cảm thấy đáng giá tự hào.

Giữa lúc liếʍ mυ'ŧ dần dần phát ra tiếng vang, Hạ Tùng cảm thấy hình dáng mình bây giờ khẳng định rất dâʍ đãиɠ, đầu lưỡi anh đỏ tương, phía trên dính ướt nhẹp nước, sau đó không biết xấu hổ liếʍ dương cụ nam nhân, đem phần da khô ráo phía trên dùng nước miếng nhu ướt, sau đó còn đem qυყ đầυ ngậm vào trong miệng, muốn hút nhiều nước bên trong hơn.

Hoắc Văn Việt xem nhìn ảnh anh vì mình khẩu giao càng ngày càng hưng phấn, lúc qυყ đầυ bị anh hút, như là ngay cả linh hồn cũng muốn bị hút ra, hắn thở dốc một tiếng, thấp giọng nói, "Đủ rồi, thầy, em muốn đị* lồ* của anh, đị* lồ* da^ʍ nhỏ của anh." Hắn rút tính khí từ trong miệng Hạ Tùng ra, hưng phấn từ phía sau ôm lấy anh, ôm thành tư thế cho em bé đi tè, hướng về phía tấm gương lớn.

Hạ Tùng bỗng nhiên bị hắn bày thành tư thế này, lần trước được si tè hồi tưởng lại, anh thẹn thùng trên lỗ mũi cũng sụt sịt đầy nước, giãy giụa nói, "Không muốn. . . hức ~~ Không nên như vậy."

" Thầy, anh nhìn xem lồ* da^ʍ nhỏ của mình có bao nhiêu đói khát." Cằm Hoắc Văn Việt đặt trên vai anh, tựa trên vai anh, nhìn giữa hai chân anh trong gương, thấp giọng nói.

Hạ Tùng bị hắn nói giãy giụa cũng ngừng lại, theo bản năng đi nhìn giữa hai chân mình, bỗng chốc thấy huyệt da^ʍ đang run rẩy nhấp nháy phía dưới côn ŧᏂịŧ béo mập cứng rắn chịu đựng, âm thần đã hơi mở ra, âm dạo phía dưới như ẩn như hiện, nhìn kỹ còn có thể thấy mị thịt đang ngọ nguậy, bộ dạng đúng là đói khát đến cực điểm. Hạ Tùng xấu hổ muốn quay đầu chỗ khác, "Không muốn, . . .Không,. .. Văn Việt, không nên làm ở chỗ này."

"Nhất định phải làm ở đây, thầy xem kỹ chút đi, nhìn xem lồ* da^ʍ nhỏ ăn đại kê thế nào." Hoắc Văn Việt hưng phấn tới cực điểm, dang rộng hai chân thầy ra một chút, để huyệt bào ngư ướŧ áŧ kia hoàn toàn lộ ra ngoài, nhục nhận to lớn đặt trước cái miệng nhỏ nhắn đói khát, từ từ đưa vào bên trong.

"Không. . .Không muốn. . .Ô. . ." Hạ Tùng chưa bao giờ có cảm sắp mình sắp hỏng mất như lúc này, trước đây cho dù cùng nam nhân ân ái, bị uy hiếm cũng được, cam tâm tình nguyện cũng được, tuyệt đối sẽ không thấy đê hèn như hình ảnh lúc này, mà bây giờ tất cả mọi thứ rõ ràng bại lộ trước mặt anh, anh biết mình phải nhắm mắt lại hoặc là quay đầu, nhưng thân thể giống như không thèm nghe theo sự điều khiểu của anh vậy, căn bản không thể động đậy, anh oán hận sao mình không cận nặng hơn một chút đi, ở khoảng cách gần như vậy, anh vẫn có thể thấy rõ mọi thứ đang xảy ra trong gương.

Anh, thân là người thầy giáo, lại bị học sinh ôm ở trên tay, áo mặc hoàn chỉnh, nhưng hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà Hoắc Văn Việt toàn thân mặc chỉnh tề, chỉ có tính khí hạ lưu lộ ra, giờ phút này đại kê đang đi vào trong thịt huyệt anh, đẩy ra âm thần, vạch rộng miệng huyệt anh, một tấc một tác chui vào bên trong.

"Ô. . .Không. . ." Hạ Tùng như muốn chết đi, nhưng thân thể truyền đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, giữa lúc nam nhân hung hắng đỉnh đến huyệt tâm, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chiếm giữ toàn thân anh, anh lại không nhịn được chỉ như vậy bắn ra.

"Ô. . ." Hạ Tùng trơ mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, ngay cả âu phục mới tinh đều bị bắn tới, thịt huyệt anh hung hăng co rút lại, càng rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của cây đại kê kia, "Huhu. . .Làm bẩn âu phục rồi. . ."

Hoắc Văn Việt nhìn anh chỉ chú ý đến điều này, bật cười rút tính khí ra, lại hung hăng đỉnh vào, "Thầy không lo lắng đến vấn đề mình bắn sớm, lại lo lắng âu phục thôi sao?"

Hạ Tùng bị hắn chế nhạo xấu hổ không dứt, tùy tiện nói, "Tôi, tôi mới không bắn sớm . . ."

"Thật không? Không phải bắn sớm, hẳn nên gọi là bắn chuẩn xác hơn phải không?" Hoắc Văn Việt cười đắc ý, một bên giễu cợt anh, một bên thành thạo đỉnh lộng lồ* da^ʍ của anh, "Thầy thế này làm sao mà thỏa mãn được vợ mình chứ? Em thực sự tò mò, hay vì thầy làʍ t̠ìиɦ cùng em nên mới bắn nhanh như vậy?"

Hạ Tùng bị hắn làm, thân thể nghiêng ngả lắc lư, không dám giãy giụa nữa, mà ngoan ngoãn quay lại ôm cổ nam nhân, kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt tấn công tới như thủy triều vậy, anh nghẹn ngào nói, "Ừm . . .a. . . Vì làm cùng cậu nên mới bắn nhanh như vậy. . . ô. . . "

ANh cố gắng muốn cứu vãn tôn nghiêm của một thằng đàn ông, lại bị Hoắc Văn Việt xuyên tạc thành một ý khác, "À, hóa ra anh so sánh lúc anh làʍ t̠ìиɦ cùng vợ, anh càng thích làʍ t̠ìиɦ của tôi hơn. Đúng chính xác mà nói, so với đi đị* người khác, thầy càng thích được đị* chứ gì?" Lúc hắn nói đến câu cuối cùng, rút đại kê ra, lại hung hăng đỉnh vào bên trong, thành công làm Hạ Tùng kêu da^ʍ một tiếng.

"Không phải đâu a ~~ " Hạ Tùng rêи ɾỉ, bị nam nhân làm ngay cả câu từ hoàn chỉnh cũng không cách nào nói ra. Anh mê muội nhìn hình ảnh anh người làʍ t̠ìиɦ trong gương, thân thể vì hưng phấn đến max, bên trong thịt huyệt bắn nước nhiều hơn bình thường.

Thể lực Hoắc Văn Việt cường hãn, hoàn toàn có thể dùng tư thế này làm xong một hiệp. Lúc Hoắc Văn Việt bắn vào trong cơ thể anh, Hạ Tùng đã bị thao bắn hai lần, triều thổi một lần, thịt huyệt đều không ngừng co rút, đuôi mắt ửng đỏ, khóe miệng chảy nước miếng, đã hoàn toàn biến thành bộ dạng bị thao phục.

"Vì còn nhiều bài tập nên không có thời gian tập luyện tốt." Hoắc Văn Việt hôn lên bờ môi anh một cái, trong mắt mang theo nụ cười, "Bây giờ nghĩ lại, làʍ t̠ìиɦ cùng thầy cũng là một phương thức rèn luyện thân thể."

Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô cho Hạ Tùng thành anh, HVV vẫn là hắn nhé =w= chắc là tối mình sẽ chỉnh toàn bộ những chương trước =w= làm chương này trong trạng thái bực tức, bỏ qua bỏ qua bỏ qua hết nha =w= Còn có dạo này trong đầu tui chỉ có Song Trình thôi nè, chết mê chết mệt nằm lì soi từng cái hint một thôi cả làng nước ôi =w=