Vào thứ bảy, Lâm Thành tới nhà ga đón Phó Thời, y là một alpha chỉ mới hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, diện mạo thanh thuần, mang thêm một chiếc kính gọng vàng, trông phong cách giống hệt mấy thành phần tri thức ngày xưa.
Lâm Thành bắt tay y rồi chào hỏi. "Lâm Thành." Phó Thời cười đáp lại "Phải làm phiền ngài vài ngày rồi." Dọc theo đường đi, Phó Thời ngồi phía sau ghế lái không hề chủ động nói lời nào, nhưng lúc Lâm Thành đang định đi mua trà sữa y bèn hỏi một câu "Trà sữa ở đây ngon không?"
"Tiểu Ngư rất thích uống, tôi chưa thử qua."
"Ồ." Phó Thời gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
Tối hôm qua, Hạ Ngư bị Lâm Thành gây sức ép một đêm, sáng thức dậy mặc áo len vào thì toàn thân đều ẩn ẩn đau, lúc cậu từ WC bước ra vừa đúng lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Thành đã về.
Phó Thời đang thay giày thì nhìn thấy cậu, liền chạy lại ôm lấy cười nói: "Tiểu Ngư, lâu rồi không gặp." Phó Thời cùng cậu quen biết đã lâu, thuở nhỏ cũng là bạn bè hay chơi cùng nhau.
Họ ôm nhau một lát cũng buông ra, Lâm Thành lấy trà sữa đưa cho Hạ Ngư, hôn một cái lên mặt cậu, nói: "Anh lên lầu thay quần áo."
Hắn ở trước mặt người ngoài cũng không làm Hạ Ngư khó xử, Hạ Ngư rót cho Phó Thời một cốc nước, y cười cười nhận lấy, hỏi: "Tiểu Ngư, anh dạo gần đây còn vẽ tranh không?"
"Ừm, cũng làm việc bình thường thôi, còn em thì sao, lần này tới đây là tham gia thi đấu à?"
"Đúng vậy á, hôm trước em có lên mạng báo danh, vận khí không tốt nên cũng không dám nghĩ tới có thể vào chung kết, vừa lúc được nghỉ, cũng thuận tiện nên tới đây thăm anh."
Hạ Ngư nhất thời không biết nói gì, kiếm một cái cớ "Lâm Thành ở trong phòng hơi lâu rồi, anh vào xem anh ấy đã."
Phó Thời uống một ngụm nước, nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ngư, hai mắt nhìn xa xăm không tiêu cự.
Hạ Ngư vào phòng còn chưa kịp thấy Lâm Thành đâu, đã bị hắn ném lên giường, Lâm Thành bắt lấy cơ hội "Hơn ba phút mới vào, em ở bên ngoài nói cái gì với cậu ta hả?"
Hạ Ngư bất đắc dĩ sờ sờ mặt hắn "Khách đến nhà tất nhiên mình cũng phải hàn huyên một chút mà."
Lâm Thành bị cái từ "Khách" lấy lòng, hít một hơi bên cổ Hạ Ngư "Sao bây giờ ông xã không nghe thấy mùi sữa trên người em? Rõ ràng tối hôm qua còn nghe mà", tay hắn đã sớm sờ vào phía trên hai điểm mẫn cảm của Hạ Ngư, xoa xoa nhẹ, cười nhạo mà trêu cậu "Sắp ra sữa rồi, cục cưng nói xem có nên cho ông xã uống không đây?"
Hạ Ngư nhìn hắn, ánh mắt chân thành mà dỗ dành hắn "Đều của anh hết, nào mau may đứng lên, ăn cơm trước đã, tối nay tính sau."
Lâm Thành hung hăng đè cậu xuống hôn hôn một phát, tay dùng sức ngắt nhẹ chỗ kia một chút mới đứng lên.
Khi hai người đi ra, Phó Thời nhìn thấy hai má Hạ Ngư đỏ ửng, Lâm Thành thì mặt mày hớn hở không hỏi cũng biết bọn họ ở bên trong làm gì, y cúi đầu trong lòng tự giễu một chút "Bọn họ là vợ chồng, đây là việc hiển nhiên mỗi ngày họ đều làm cùng nhau."
Cả buổi sáng, ngoại trừ việc Lâm Thành cứ một chút lại nhào đến hôn Hạ Ngư, còn lại ba người đều an ổn cùng nhau vượt qua, giữa trưa lúc ăn cơm, Phó Thời tỏ ra vô tình mà mở miệng "Anh Hạ Ngư, có thể dạy em vẽ bóng đổ* không, em luôn thấy mình vẽ cái đó không đẹp."
Hạ Ngư nhìn thoáng về phía Lâm Thành, hắn mở miệng lên tiếng trước: "Tôi cũng muốn xem quá trình vẽ tranh, tôi còn chưa được thấy lúc Tiểu Ngư vẽ tranh đâu."
Hắn không bao giờ cho phép omega của mình ở chung một phòng với một người đàn ông khác.
Buổi chiều, Phó Thời lấy giấy vẽ ra, Hạ Ngư đứng một bên hướng dẫn, Phó Thời rất có quy củ, nhưng ngược lại Hạ Ngư lúc vẽ tranh thì quên mất, vài lần đều sượt qua nắm lấy cổ tay Phó Thời để chỉ cho y.
Lâm Thành ở bên cạnh nhìn thấy, hận không thể đem dây thừng trói lấy Hạ Ngư đến để cưỡиɠ ɠiαи cậu, nhưng từ nhỏ đã được dạy qua khiến cho hắn ở trước mặt người ngoài luôn duy trì vẻ ngoài kiềm chế nhất định, chính là một người khi kiềm chế tức giận có thể uống tới 5 cốc nước lớn cùng một lúc.
Buổi tối lúc Hạ Ngư bước vào phòng, trên mặt không có biểu tình gì, hiệu ứng cách âm trong phòng không tồi, Hạ Ngư biết đây là hắn đang tính sổ với mình.
Lâm Thành ngồi ở một bên giường, trên mặt không có biểu tình gì, chậm rãi uống một ngụm rượu, chờ "bông hồng nhỏ" của hắn đến dỗ dành hắn.
Hạ Ngư đứng vừa lúc có thể chôn mặt vào trong ngực hắn, cậu ôn nhu nói: "Đừng giận mà?"
Lâm Thành cười nhạt một tiếng, tay chế trụ thắt lưng cậu, giọng nói tràn đầy nguy hiểm " Rõ ràng là em chờ cậu ta đến đây, có phải không?" Hạ Ngư biết hắn lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hai tay kéo vạt áo trước ngực, hai quả anh đào đỏ mọng dựng đứng hiện lên trước mặt Lâm Thành, vùng thịt quanh đầu nhũ vốn là màu trắng đυ.c bây giờ lại có chút hồng, cậu đem chúng đưa tới đặt trước miệng Lâm Thành "Ngậm lấy, như vậy anh mới chịu ngoan ngoãn nghe em nói."
Lâm Thành liếc cậu một cái, không khách khí mà ngậm đầu nhũ vào miệng mυ'ŧ mát, Hạ Ngư bị hắn làm nhất thời đứng không vững, thanh âm run rẩy "Em ấy là khách, cũng là con trai bạn của mẹ, em chưa từng có ý nghĩ này." Lâm Thành bắt đầu day cắn đầu nhũ của cậu "Ưʍ...Anh nhẹ một chút." Hạ Ngư vỗ vỗ đầu Lâm Thành, "Lần này do em không chú ý đúng mực, lần sau sẽ không thế nữa, lão công tha thứ cho em nha?"
Lâm Thành mơ hồ đáp ứng cậu "Ừ." Lại bắt đầu day cắn phía bên phải, Hạ Ngư bị hắn chơi đùa nhiệt tình khó nhịn, ôm lấy đầu của hắn bắt đầu nhẹ giọng rêи ɾỉ.
Phía trên đầu nhũ đều là nước bọt của Lâm Thành, hai bên đều sưng lên, Lâm Thành đem cậu đặt trên giường, vội vàng cởϊ qυầи lót của cậu "Anh muốn làm em."
Hạ Ngư nhắm mắt cười một tiếng, tính khí sưng tím của Lâm Thành ngay lập tức tiến vào khoang sinh sản, thỏa mãn ở trên giường thở mạnh.
Hai chân Hạ Ngư mở rộng, bị "đè" không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lâm Thành hôn qua từng tấc da tấc thịt trên người cậu, đâm rút trên dưới trăm lần, Lâm Thành ôm lấy cậu, hai tay nắm chặt mà kéo kéo đầu nhũ, giống như đang đóng cọc, lại đâm rút thêm mấy chục bận, Hạ Ngư bị đâm đến nỗi mất dần ý thức, drap giường phía dưới hạ thân ướt một mảnh, Lâm Thành mới sảng khoái mà bắn ra.
Đợi tới lúc Hạ Ngư tỉnh lại, cậu cả người trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực, Lâm Thành không để ý cậu đã mở mắt, một tay chơi đùa đầu nhũ của cậu, một tay còn lại vẫn còn đang chơi game trong điện thoại.
Hạ Ngư kêu một tiếng "Ông xã", xoay người nhào vào trong ngực hắn, Lâm Thành thấy cậu tỉnh lại, buông điện thoại ra hai tay ở trong chăn xoa nắn hai quả anh đào nhỏ, hai bên đều cứng rắn như thạch, đặt trong tay hưởng thụ thật sự là một cảm giác tuyệt vời.
Hạ Ngư nhấc một góc chăn lên, nhìn thấy đầu nhũ của mình bị hắn kéo ra thật dài thật to, phía trên đầy dấu cắn, thật không biết nên khóc hay nên cười "Anh thích chơi đùa nó vậy sao?"
Lâm Thành thẳng thắn vô tư "Lão công thích nó nhất."
Hạ Ngư nhéo mặt hắn "Lần sau ở trước mặt bọn họ chừa cho em chút mặt mũi, đừng tỏ ra giận em như thế."
Lâm Thành xoa nắn xong, lại ngậm vào miệng "Vậy em phải nghe lời", lại bổ sung thêm "Ngày mai cùng anh chơi một trò khác."
Hạ Ngư không thể làm gì hắn, bản thân cậu cũng là một người rất thích cưng chiều "Được, đều nghe theo anh."
Lâm Thành hài lòng mà nhắm mặt, bọn họ trong lúc đó không có gì là "làm" một lần mà không giải quyết được, một lần không được thì hai lần. Lâm Thành ở trong lòng thầm nghĩ. "Làm xong liền thành thật với nhau."