Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 97: Truyền thuyết con nhà người ta

Edit: ThienDa

Bạch Tiểu Thần làm bộ mặt nghiêm túc, ngôn từ chính nghĩa: "Vương Tiểu Bàn, bộ dạng này của ngươi là không đúng, ngươi trộm cái yếm của nha hoàn còn chưa tính, ngay cả muội muội ngươi ngươi cũng không chịu buông tha sao?"

Vương Tiểu Bàn phát khóc, hắn không có dạng bằng hữu như này a!

"Ngươi nhìn xem Tiểu Thần hiểu chuyện hơn ngươi, ngươi xem lại ngươi đi! Ngươi ngay cả một nửa ta cũng không bằng!" Mặt Vương Đức Thu tràn ngập lửa giận, hắn làm sao mà sinh ra loại nhi tử biếи ŧɦái như thế?

Tuổi còn nhỏ đã háo sắc như vậy, toàn bộ những nha hoàn của Vương gia đều bị phi lễ, giờ ngay cả muội muội hắn cũng ra tay, đây không phải biếи ŧɦái thì là gì?

Bất quá lần này, Vương Tiểu Bàn thực sự bị oan uổng, hắn cho dù biếи ŧɦái, cũng không thể nào ra tay với muội muội, nếu như hắn biết là ai đem cái yếm của muội muội ném vào phòng hắn, hắn nhất định phải đánh chết kẻ đó!

"Vương thúc thúc," Bạch Tiểu Thần rất lễ phép nói một lời tốt, tiện đà nói, "Ta hiện tại tìm Vương Tiểu Bàn và Vương Tiểu Đồng có việc, chờ ta đi ngươi lại đánh hắn được chứ?"

Vừa thấy Bạch Tiểu Thần, gương mặt phẫn nộ của Vương Đức Thu lập tức đầy ý cười, cười tới mức con mắt híp nhỏ lại.

"Tốt tốt tốt," hắn liên tục nói ba tiếng "tốt", cười như hoa, lại phát hiện Vương Tiểu Bàn từ sau lưng Bạch Tiểu Thần đi ra, liền trợn mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi học tập Tiểu Thần nhiều một chút! Đừng suốt ngày chỉ nhớ tới nha hoàn xinh đẹp! Nếu còn có lần sau, lão tử đánh gãy chân của ngươi."

Hài tử nhà người ta tốt, không giống tiểu tử nhà mình, thật là muốn đem hắn đang sống làm cho tức chết.

Ánh mắt Vương Tiểu Bàn rất ai oán: "Bạch Tiểu Thần, ta luôn cảm thấy, ngươi mới là nhi tử của cha ta, còn ta là hắn nhặt được."

"Ây..." Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt, "Vẫn là thôi đi, cha ngươi nhìn thấy mỹ nữ liền không đi được đường, ta mới không muốn hắn làm cha."

Vương Tiểu Bàn đột nhiên giống như tìm được tiếng nói chung, mắt nhỏ bị thịt mỡ che lấy bỗng lộ ra ánh sáng.

"Bạch Tiểu Thần, ngươi cũng cảm thấy như vậy? Kỳ thật, ta cũng không muốn người cha này, chi bằng... ngươi làm cha ta đi!"

Bạch Tiểu Thần trực tiếp ngốc, hai mắt mở lớn, một bộ mặt rất vô tội.

Đây là có chuyện gì? Hắn bỗng nhiên có một đứa con trai?

"Ca ca."

Một thanh âm non nớt truyền tới, dọa khiến Vương Tiểu Bàn run một cái, trên mặt xấu hổ.

Kia là một nữ oa nhi phấn điêu ngọc trác, so dáng người với Vương Tiểu Bàn, nàng rất xinh xắn lanh lợi, trên gương mặt phấn nộn còn mang theo nụ cười.

"Ca ca, ngươi cẩn thận ta đem chuyện này nói cho cha."

"Ta vừa rồi chỉ đùa một chút, " Vương Tiểu Bàn lúng túng cười, "Ngươi tuyệt đối không được nói cho hắn biết, nếu không, ta nhất định sẽ bị đánh chết."

Vương Tiểu Đồng không để ý tới Vương Tiểu Bàn, đôi mắt to nhìn Bạch Tiểu Thần.

"Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Đồng," Bạch Tiểu Thần nhìn hai bằng hữu mới, có chút lưu luyến nói, "Ta tới là muốn cáo biệt với các ngươi, ta sẽ rời khỏi đây."

"Ngươi muốn đi?" Vương Tiểu Bàn sững sờ, hắn kéo tay Bạch Tiểu Thần, bĩu môi, "Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày, ngươi nhanh như vậy đã đi?"

Bạch Tiểu Thần khó khăn gật đầu: "Tên đại phôi đản kia muốn tìm ta, mẫu thân để ta quay về, bất quá ngươi yên tâm, đợi ta trưởng thành, có thực lực bảo vệ mẫu thân, ta sẽ trở lại, các ngươi lúc đó tuyệt đối đừng quên ta."

"Oa!" Vương Tiểu Đồng vừa nghe Bạch Tiểu Thần muốn rời đi, lên tiếng khóc ồ lên, nàng vừa nức nở vừa nói, "Tiểu Thần, ta không nỡ bỏ ngươi..."