Những chàng trai nông thôn bình thường không lọt vào mắt cô, còn những kỹ thuật viên đến từ tỉnh thành thì lại không ưa cô, họ chỉ muốn vui vẻ, không muốn chịu trách nhiệm, họ muốn cưới những cô gái môn đăng hộ đối ở thành phố chứ không phải là cô gái nông thôn chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp.
Hai bên mâu thuẫn, chắc chắn sẽ không thành.
Mạnh Tín Phi nhìn Trình Phương Thu từ trên xuống dưới, cũng cảm thấy cô nói có lý nhưng...
“Tư tưởng của cháu có vấn đề rồi đấy, nếu ai cũng như cháu, đều muốn làm những công việc nhẹ nhàng phù hợp với mình, vậy thì ruộng đồng chẳng phải loạn hết sao? Chúng ta phải vượt qua khó khăn, chứ không phải trốn tránh khó khăn.”
Ông ấy nói rất nhiều đạo lý, khiến Trình Phương Thu đau đầu, cô bĩu môi, âm thầm thở dài, xem ra chuyện đổi công việc khác là không thể rồi.
Đúng lúc này Chu Ứng Hoài vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đội trưởng, tôi nhớ hôm qua ông nói với tôi là thím nấu cơm cho chúng tôi bị ngã gãy chân, cần thêm người giúp đỡ?”
Anh chỉ nói đến đó, rất nhanh đã có người nhanh trí tiếp lời: “Tôi thấy đồng chí Trình rất được đấy, cô ấy nấu cơm đưa cơm cho chúng ta, làm việc sẽ có động lực hơn!”
Một đám đàn ông ngươi một câu ta một câu, thành công làm Mạnh Tín Phi phân tâm, ông ấy ấp úng nói: “Làm sao được, trông cô ấy có giống người biết nấu cơm không?”
“Cháu biết!” Thấy mọi người giống như đang đút cơm đến tận miệng, Trình Phương Thu nào có lý do gì không há miệng ra nhận?
Lúc cô du học ở nước ngoài, cô luôn sống một mình, vì không quen ăn đồ Tây nên đã thuê một dì người Trung Quốc đến nhà nấu ăn nhưng thỉnh thoảng dì ấy có việc bận không đến được, cô cũng sẽ tự nấu theo sách dạy nấu ăn, vì vậy những món ăn Trung Quốc đơn giản cô đều biết nấu, thậm chí còn học được vài món ăn sở trường, ai ăn cũng khen ngon.
Cô không thích cũng không ghét việc nấu nướng nhưng nếu so với việc ra đồng làm việc, cô vẫn thích ở trong bếp hơn.
“Đội trưởng, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là không nên.” Trình Phương Thu bắt chước giọng điệu của Mạnh Tín Phi nói nhỏ một câu.
Trong đám đông không biết là ai bật cười, khiến Mạnh Tín Phi hơi mất mặt, nhưng trước mặt nhiều kỹ thuật viên nói đỡ như vậy, dù ông ấy có không muốn, cũng chỉ có thể nể mặt, nói: “Vậy sáng mai cháu đến đội sản xuất tìm tôi báo danh.”
Có một điều không sai, tuy Trình Phương Thu làm gì cũng không giỏi nhưng cô rất xinh đẹp, đám thanh niên trai tráng kia ai cũng muốn lấy lòng người đẹp, hễ có cô ở đâu là ở đó mọi người làm việc rất hăng say, hiệu suất làm việc tăng gấp đôi.
Vừa hay công trình sửa đường đang cần đẩy nhanh tiến độ, có cô ở đây, chẳng khác nào một liều thuốc bổ, coi như là có thêm động lực.
Được Mạnh Tín Phi đồng ý, đôi mắt hoa đào của Trình Phương Thu lập tức sáng lên, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng kìm nén sự phấn khích trong lòng, khẽ mím môi cười, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Chu Ứng Hoài.
Cô không ngốc, biết nếu không phải nhờ câu nói của anh, có lẽ cô vẫn phải làm công việc cắt cỏ heo.
Chu Ứng Hoài bắt gặp ánh mắt biết ơn của cô, sững người hai giây, sau đó mới dời mắt, đi theo Triệu Chí Cao xử lý gỗ.