Những người được chọn đi sửa đường đều là những lao động chính của làng, đủ loại cơ bắp cuồn cuộn hiện ra trước mắt, nhìn cũng mãn nhãn, chỉ là không khí nồng nặc mùi mồ hôi, thật là tra tấn cái mũi.
Trình Phương Thu lặng lẽ nín thở, lấy tay che mũi, đến gần máy xúc mới thấy dễ chịu hơn một chút, chỗ này người ít hơn, hơn nữa phần lớn là kỹ thuật viên và bộ đội từ tỉnh đến, mọi người ăn uống, nghỉ ngơi đều rất trật tự, khiến nơi này giống như một vùng đất yên tịnh.
“Đồng chí Tiểu Triệu, con gái tôi muốn xem máy xúc, tôi dẫn nó qua xem một chút rồi đi.”
Ở đây Trình Bảo Khoan chỉ quen mỗi Triệu Chí Cao, anh chàng này tính tình hoạt bát cởi mở, không hề kiêu ngạo như những kỹ thuật viên khác, nên rất nhiều người trong làng thích nói chuyện với anh ấy.
Triệu Chí Cao ăn cơm xong, thấy hai cha con từ xa đi tới lập tức đặt bát xuống, nghe Trình Bảo Khoan nói chuyện với mình, mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy, suýt nữa thì đυ.ng phải Trình Phương Thu, anh ấy hơi ngượng ngùng lùi lại một bước, cười gượng hai tiếng: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Trình Phương Thu cũng lùi sang một bên, vạt áo chạm vào cánh tay Chu Ứng Hoài, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần lại, chỉ cần cô tiến thêm một chút nữa là có thể ngã vào lòng anh.
Chu Ứng Hoài liếc nhìn vạt áo trắng bên cạnh, khẽ động cánh tay, tránh xa mảnh vải trắng khiến lòng anh xao động.
“Loại máy xúc này cả tỉnh chỉ có vài chiếc, hay tôi giới thiệu cho hai người nhé?” Nói về chuyên môn, Triệu Chí Cao tỏ ra phấn khích, chỉ vào cỗ máy khổng lồ đề nghị.
“Thật sao?” Trình Phương Thu cười kinh ngạc, rồi lại tỏ vẻ khó xử, hạ giọng nói: “Thôi khỏi, làm phiền anh rồi, tôi nhìn qua một chút là được rồi, dù sao tôi cũng chẳng hiểu gì.”
Dứt lời, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng.
“Không sao, chỉ mất vài phút thôi, không phiền gì đâu.” Triệu Chí Cao nào gặp phải chiêu này bao giờ, vội vàng xua tay, rồi chợt nhớ ra lãnh đạo của mình đang ngồi bên cạnh, hơi chột dạ nhìn sang Chu Ứng Hoài.
Chu Ứng Hoài nhướng mắt, liếc nhìn Trình Phương Thu, rồi lại trừng mắt nhìn Triệu Chí Cao.
Mọi người ăn cơm xong đều bắt đầu làm việc, chỉ có anh ấy vẫn còn nhàn nhã làm hướng dẫn viên cho con gái nhà người ta, đúng là rỗi hơi.
Triệu Chí Cao lại hiểu lầm ý anh, cười nói: “Để anh Hoài giới thiệu cho hai người nhé, anh ấy là kỹ thuật viên giỏi nhất xưởng chúng tôi, chuyên nghiệp hơn tôi, hơn nữa đáng lẽ giờ này anh ấy phải được nghỉ ngơi rồi, tôi thao tác trên máy, cô có thể nhìn trực quan hơn.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn đồng chí Triệu, cảm ơn...” Từ thất vọng chuyển sang vui mừng, mắt cô gái sáng lấp lánh nhưng lời cảm ơn đến cuối cùng lại ngập ngừng, do dự một lát rồi cũng gọi “anh Hoài” giống như Triệu Chí Cao.
Cùng là một cách gọi nhưng từ miệng cô nói ra lại mang một sắc thái khác, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ như đang làm nũng, khiến người ta không nỡ từ chối.
Chu Ứng Hoài siết chặt tay đang chống lên đầu gối, bỗng nhiên thấy tai hơi ngứa.
“Cảm ơn đồng chí Chu.”
Trình Bảo Khoan đã sớm nghe danh Chu Ứng Hoài, tuổi còn trẻ đã là nhân vật dẫn đầu trong số các kỹ thuật viên, năng lực chuyên môn khỏi phải bàn, được anh đích thân giảng giải, giúp Trình Phương Thu mở mang kiến thức, quả là không còn gì tốt hơn.
Vừa định nói gì đó thì có người gọi tên ông từ xa. Trình Bảo Khoan quay đầu lại, thấy là đồng nghiệp đang làm việc cùng, bèn quay sang dặn dò Trình Phương Thu vài câu.
“Cha đi làm, lát nữa con về nhà nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng.”