Ngôi nhà gỗ trước mắt không lớn cũng không nhỏ, bước vào cửa là phòng khách, phía sau phòng khách là phòng của cha mẹ Trình, bên trái phòng khách là nhà bếp, hai gian phòng nhỏ bên phải là phòng của nguyên chủ và em trai nguyên chủ. Gần sân sau có hai gian nhà nhỏ riêng biệt, là phòng tắm và nhà vệ sinh mới được xây dựng trong mấy năm gần đây.
Đứng trong sân quan sát xung quanh một lượt, Trình Phương Thu vừa mới thả lỏng lại lập tức căng thẳng, hơi muốn khóc mà không khóc được. Sống ở thành phố phồn hoa náo nhiệt nhiều năm như vậy, đột nhiên bảo cô sống ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, sự chênh lệch này chẳng khác nào trời sập.
May mà tuy môi trường hơi kém một chút nhưng lại rất sạch sẽ, sân được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp, không hề lộn xộn, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này là người rất sạch sẽ.
Trình Phương Thu tùy ý đặt sọt bên cạnh cửa phòng khách, sau đó dựa theo ký ức đi đến phòng của nguyên chủ. Đẩy cửa ra, căn phòng không lớn, cạnh tường có một chiếc giường, bên cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc rương gỗ.
Cô lấy từ trong rương ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cầm khăn mặt và xà phòng đi ra ngoài.
Trên đường ra sân sau phải đi qua nhà bếp, vừa đến gần, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mùi thức ăn khiến cô không tự chủ được hít hà.
“Thu Thu, con về rồi à?”
Trình Phương Thu đang bị mùi thơm quyến rũ đến mức không muốn bước đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, cô giật mình suýt nữa đánh rơi quần áo trên tay. Quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp có bốn năm phần giống mình đi ra từ phía sau bếp lò.
Bà rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thời gian dường như chưa bao giờ ghé thăm bà, mái tóc ngắn gọn gàng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của bà, ngược lại càng làm nổi bật những đường nét tinh tế, khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là mẹ của nguyên chủ, Đinh Tịch Mai. Nói ra, cuộc đời bà có thể gọi là một vở kịch đầy sóng gió.
Sinh ra trong một gia đình giàu có ở thành phố Hỗ, thời trẻ bà cũng là một mỹ nhân nổi tiếng. Nhưng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, trong cuộc biến động lớn đó, gia đình họ Đinh bị cuốn vào tai họa, không chỉ tài sản bị tịch thu mà cả nhà đều bị đưa đi nông thôn. Người thì chết, người thì bệnh, cuối cùng chỉ còn lại một mình bà.
Trong hoàn cảnh đó, sắc đẹp và xuất thân lại trở thành thứ rước họa vào thân. Không ít kẻ lưu manh liên tục quấy rối cuộc sống của bà. Tuyệt vọng, bà đã nghĩ đến cái chết, đúng lúc đó được cha của nguyên chủ là Trình Bảo Khoan cứu giúp.
Trình Bảo Khoan là một chàng trai thật thà, chính trực, không sợ phiền phức, cũng không chê bai xuất thân của bà. Thấy bà sống trong cảnh khốn khó, ông đã đề nghị hai người kết hôn để tránh tai họa.
Sau khi kết hôn, ban đầu hai người sống với nhau rất khách sáo. Bà đã gặp quá nhiều chàng trai tuấn tú ở thành phố Hỗ, nên không thể nào thích nổi một người nông dân bình thường, cục mịch như vậy. Bà chỉ vì mang ơn nên miễn cưỡng nở nụ cười với ông.
Nhưng thời gian lâu mới biết lòng người, dần dần bà đã bị tấm lòng chân thành của ông cảm động. Hai người nương tựa vào nhau, sinh được một trai một gái.