Chương 42: Giải thích
Sơ Úy nghiêm túc nói “Nếu chị không tin, tôi liền đi báo cáo cho bí thư chi bộ, hoặc là tôi trực tiếp viết thư lên cho chủ nhiệm Ủy ban cách mạng.”
Vu Hồng Hạ chỉ là một người dân quê không có kiến thức, chưa học hết tiểu học. Những thành phần tri thức thấp chỉ cần lừa gạt hai câu đã lập tức tin tưởng.
Nếu chị ta thật sự bị phê bình, sẽ bị chuyển làm đội xây dựng làm việc, chị ta không muốn như vậy.
Vu Hồng Hạ quay đầu nhìn Hạ Văn Sơn.
Hạ Văn Sơn đen mặt, nhìn Sơ Úy nói “Này…em gái, chuyện này chúng ta bỏ qua được không? Là do cô ấy không hiểu chuyện, cô ấy không hiểu chuyện.”
Sơ Úy nắm lấy tay Văn Nguyệt, kéo cô bé về phía trước “Hôm nay bởi vì chị đang mang thai, tôi sẽ tạm thời buông tha. Nhưng chị phải xin lỗi Văn Nguyệt. Các chú các dì cô bác, mọi người không nhìn thấy chị dâu này lúc đánh người đâu. Chị ta nào có giống phụ nữ mang thai, xuống tay cực kỳ ngoan độc.”
Vu Hồng Hạ tức giận cắn chặt răng. Hạ Văn Sơn giữ chặt tay chị ta “Nhanh lên, em mau xin lỗi Nguyệt Nguyệt đi.”
Giá trị cảm xúc +50, mở rộng năm phần.
Vu Hồng Hạ tức giận đến l*иg ngực kịch liệt phập phồng, nhưng nhìn ánh mắt hung ác của Sơ Úy.
Chị ta sợ hãi con nhỏ thanh niên trí thức này sẽ thật sự nói chuyện này với chủ nhiệm ủy ban.
Chị ta chỉ có thể cho rằng bản thân xui xẻo.
Vu Hồng Hạ thay đổi sắc mặt, nhìn Văn Nguyệt nói “Nguyệt Nguyệt, chị xin lỗi. Ban nãy chị dâu đã nặng tay với em. Em cũng biết, tính chị thẳng thắn, giận nhanh mà nguôi cũng nhanh. Em đừng để bụng nhé.”
Văn Nguyệt cắn chặt răng, Sơ Úy kéo tay cô bé lại.
Dù sao bọn họ vẫn là người một nhà, phải giữ mặt mũi cho nhau.
Văn Nguyệt hiểu ý Sơ Úy, rụt rè nói “Chỉ cần sau này chị dâu không đánh em nữa, em sẽ không trách chị.”
Vu Hồng Hạ chỉ có thể cắn răng đảm bảo “Chị dâu khẳng định sẽ không đánh em nữa.”
Sơ Úy giống như chủ nhà, xua tay “Được rồi, được rồi, nơi này đã không còn chuyện gì. Mọi người mau trở về nhà nấu cơm chiều đi.”
Hàng xóm bắt đầu tản đi.
Sơ Úy kéo Văn Tinh sang một bên, nhỏ giọng nói “Sau này nếu chị dâu lại bắt nạt mẹ em và chị gái, nhất định phải báo cho chị, biết chưa?”
Văn Tinh lanh lợi gật đầu “Vâng, chị Úy, em biết rồi.”
Trong gian nhà truyền đến âm thanh Vu Hồng Hạ gào khóc.
Sơ Úy xem thường “Anh cả các em hình như chỉ biết che chở cho vợ con hắn.”
Khuôn mặt Văn Tinh xụ xuống “Trước khi lấy chị dâu, anh cả đối xử với bọn em cũng tốt lắm, nhưng sau khi chị dâu vào cửa, anh ấy liền…”
Sơ Úy xoa đầu cô bé “Không sao, cuộc sống có tốt đẹp hay không là do chính bản thân mình. Em và chị của em phải cố gắng học tập, biết chưa?”
Văn Tinh trịnh trọng gật đầu “Vâng, chị Úy, em biết rồi.”
Sơ Úy đã nhìn ra, người không có tiếng nói trong Hạ gia chính là cha mẹ Hạ. Hai em gái tuy rằng có ý phản kháng, nhưng bởi vì tuổi nhỏ cho nên không thể làm gì khác.
Chuyện tách ra ở riêng chắc chắn phải làm.
Cô cũng không thể lúc nào cũng có mặt bên cạnh giúp đỡ bọn họ.
Hơn nữa nếu cô tiếp tế cho Hạ gia, Vu Hồng Hạ sẽ là người được lợi.
Cô không muốn người đàn bà chanh chua có lòng tham không đáy này được hưởng lợi nữa.
Trong căn nhà tranh tối om, Văn Nguyệt bưng bát cháo yến mạch bước vào. Bà nội hiếm khi tỉnh táo, hừ một tiếng “Mẹ của con đúng là vô dụng, cứ để mặc cho con dâu làm loạn, để Hạ gia chúng ta không ngày nào được yên bình.”
Văn Nguyệt ngồi bên giường, tay cầm thìa cháo “Bà nội, bà ăn đi.”
Bà nội Hạ sờ khuôn mặt cô bé “Hôm nay ai giải vây cho bọn con vậy?”
“Bà nội đều nghe được sao?”
“Nếu không phải bà lão ta vừa què lại mù, cũng sẽ không đến lượt một người ngoài làm chỗ dựa cho các con.”