Xuyên Đến Những Năm Đói Kém, Một Nách Năm Con

Chương 12: Trừng Trị

Kiều Ngọc bê một thùng đầy phân nước, rồi từng bước từng bước trèo lên thang.

Cũng may là khối thân thể này quen việc đồng áng, sức khỏe cũng tốt, mấy ngày ở nhà họ Chu đã được cô tẩm bổ tốt, sức khỏe còn chẳng kém gì đàn ông trưởng thành.

Nửa thân cô nhô ra ngoài bờ tường, liếc nhìn chị dâu của chồng quá cố và người nhà mẹ đẻ đứng ở cổng, cùng mấy người hàng xóm đến hóng chuyện với vẻ mặt cười toe toét.

Kiều Ngọc vốn xinh đẹp, đuôi mắt dài, ánh mắt hơi mang sự quyến rũ, trong trẻo. Cô vừa cười, nếu không phải vì quá gầy, thì đã làm mấy anh nông dân đứng xem mê mẩn rồi.

Họ thầm nghĩ: Trời ạ, không trách được cậu út nhà họ Chu lại thích cô góa phụ có hai đứa con này.

Nếu đổi lại là họ, chắc họ cũng đồng ý thôi!

Trước khi lấy chồng, da dẻ của nguyên chủ đen nhẻm, nhưng vóc dáng lại khỏe mạnh và nhanh nhẹn, nhiều người muốn cưới lắm.

Suốt hai năm sống với chồng đã khuất, cô chỉ quanh quẩn ở nhà, nên da cũng trắng hơn, dung nhan cũng nổi bật, nhưng người lại gầy gò, thân thể không còn sức sống.

Giờ đây, Kiều Ngọc tiếp nhận cuộc sống của nguyên chủ..

Nhìn người nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, Kiều Ngọc nhận thấy không ai trong họ giống với khối thân thể này. Cô chợt nghĩ, chẳng lẽ gia đình họ Triệu này cố tình đổi sai con gái, hoặc bị thầy bói xúi dại? Có khi nguyên chủ là “con gái thật” của một gia đình danh giá nào đó cũng nên!

Dù có thật sự là như thế, cô cũng chẳng hứng thú tìm hiểu sự thật. Dẫu cho có là thật, cha mẹ ruột của nguyên chủ đã nuôi con gái nhà khác suốt bao năm, chắc chắn tình cảm cũng sâu đậm. Nếu giờ cô đến nhận lại, chẳng qua chỉ trở thành người ngoài cuộc.

"Kiều Ngọc!"

Đó là mẹ của nguyên chủ.

Ánh mắt bà ta nhìn cô không hề mang tình thương nhớ đứa con gái đã xa cách hai năm, mà chỉ toàn toan tính và căm hận.

A, chẳng lẽ là ôn sai con thật?

Kiều Ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng, đáp lại một tiếng "Ơ!" rồi lợi dụng lúc họ không để ý, dội cả thùng nước phân thẳng vào cả đám người!

Phụt—

Ngay lập tức, mùi hôi thối lan khắp sân.

Trừ gia đình họ Kiều và chị dâu nhà chồng quá cố, những người khác đều đã đứng tránh xa, không bị ảnh hưởng.

Vừa hắt hết nước phân vào đám người tâm địa xấu xa, Kiều Ngọc lập tức chuyển sắc mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng vào chị dâu nhà chồng quá cố, giọng nói lạnh lùng: “Chị toan tính gì, chẳng lẽ còn phải để tôi vạch trần? Tôi với chị đều biết rõ bụng dạ nhau! Chồng chị phóng hỏa khi xưa, có nghĩ đến chuyện Đại Vỹ và Tiểu Dũng cũng là máu mủ nhà họ Trương không? Giờ chồng chị bị tống vào tù vì tội ác, chị lại muốn đến giành con với tôi?!

Chị thật lòng muốn nuôi chúng, hay là định hại chúng? Chị là mụ đàn bà béo đen như heo nái, ăn uống thì nhiều mà bụng dạ lại độc ác! Đυ.ng đến Đại Vỹ và Tiểu Dũng, tôi sẽ lên công an làm cho ra chuyện! Chẳng lẽ chồng chị làm chuyện xấu mà chị hoàn toàn không biết? Cùng nằm chung giường sao lại có hai loại người? Có khi chính chị là người bày trò phóng hỏa để gϊếŧ mẹ con tôi!”

Ánh mắt chị dâu họ Trương thoáng co rút, không rõ là vì bị đoán trúng tim đen hay vì sợ hãi, chân cô ta lùi lại nửa bước, trông có vẻ như muốn bỏ chạy.

Trời đất ơi! Kiều Ngọc, sau một lần trải qua cửa tử, sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?!