Tiếng gào này đúng là không hợp thời. Phương Hiểu Lạc ngẩng đầu nhìn qua, người đang nhảy tưng tưng phía ngoài đàng người kia chẳng phải Chu Ngạn Văn thì là ai?
Tuy mọi người không quen Chu Ngạn Văn, nhưng thấy hắn ta ăn mặc chỉn chu, da mịn thịt mềm, đều biết hắn ta là người trong thành.
Lại thêm, người nọ tới để tìm Phương Hiểu Lạc, cho nên mọi người biết ý mà nhường đường cho hắn ta.
Chu Ngạn Văn chạy thẳng tới trước mặt Phương Hiểu Lạc: “Tôi không cho cô gả cho Thẩm Tranh!”
“Anh quản cũng rộng thật.” Phương Hiểu Lạc cảm thấy Chu Ngạn Văn ghê tởm quá đỗi:
“Anh cũng không soi mặt vào vũng nướ© ŧıểυ xem bản thân mình có đức hạnh gì!”
Chu Ngạn Văn nào chịu nổi uất ức như vậy. Suốt bao nhiêu ngày nay, Phương Hiểu Lạc không tới dỗ dành hắn ta cũng thôi đi, hiện tại cô muốn gả cho người khác rồi còn mắng hắn ta.
Đêm qua Từ Nhã Thu chạy tới nói với hắn ta, Thẩm Tranh với Phương Hiểu Lạc sắp kết hôn, Thẩm Tranh còn cho Phương Hiểu Lạc 3000 đồng tiền lễ hỏi.
Cô ta đòi Chu gia bọn họ phải tăng thêm tiền lễ hỏi, còn nói cô ta không muốn thua kém Phương Hiểu Lạc.
Đánh rắm! Dù chỉ là 2000 đồng hắn ta cũng không muốn bỏ ra!
Chu Ngạn Văn muốn kéo cánh tay Phương Hiểu Lạc nhưng Phương Hiểu Lạc đã nhanh chân lùi về phía sau tránh đi. Thẩm Tranh còn đứng chắn giữa hai người bọn họ.
Chu Ngạn Văn nghiêng đầu:
“Hiểu Lạc, không phải em yêu anh nhất ư? Em sẽ không thích Thẩm Tranh đâu đúng không? Chỉ cần em không gả cho Thẩm Tranh, anh sẽ đi từ hôn với Từ Nhã Thu ngay.”
“Em thích những thứ này đúng không? Anh cũng sẽ mua cho em. Em muốn cái gì anh sẽ mua cho em cái đấy.”
Lúc đầu đám thôn dân đã tới đây với mục đích hóng chuyện, nghe thấy câu này, mọi người càng háo hức hơn.
Phương Hiểu Lạc còn nhìn thấy Từ Nhã Thu trong đám người.
Cô ta đuổi theo Chu Ngạn Văn tới đây ư?
Phương Hiểu Lạc đứng bên cạnh Thẩm Tranh trông như một đôi bích nhân, Từ Nhã Thu ở xa xa nhìn thấy, cảm thấy chói mắt vô cùng.
Đột nhiên cô ta cảm thấy hơi hoảng hốt, luôn cảm giác như có thứ tốt đẹp gì đó sắp bay mất vậy.
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần Phương Hiểu Lạc gả vào cửa Thẩm gia, nhìn thấy ba đứa bé với bà già kia, chắc chắn Phương Hiểu Lạc sẽ thấy hối hận!
Đời trước, khi cô ta mới được cưới vào đã bị thằng con thứ hai cắn bị thương, mà bà già chết tiệt kia còn thiên vị đám nhỏ mà quở trách cô ta!
Phương Hiểu Lạc khoanh tay nhìn Chu Ngạn Văn: “Tôi muốn cái gì nha? Tôi muốn thân thể to con cao 1m85, anh có không?”
Chu Ngạn Văn sững người ra đó. Hắn ta nào có cao như vậy, hiện tại hắn ta chỉ mới được 1m75 thôi.
“Anh không có, nhưng Thẩm Tranh có.”
Chu Ngạn Văn siết chặt nắm tay: “Người cao cũng không thể đổi thành cơm ăn được!”
Phương Hiểu Lạc giơ tay ra, vẻ bất đắc dĩ:
“Nhưng biết làm sao bây giờ, Thẩm Tranh vốn cao hơn anh, còn đẹp trai hơn anh, giỏi làm lụng hơn anh.”