Vào niên đại này, ai kết hôn cũng phải sinh con, kết hôn với Thẩm Tranh có một điểm tốt là sẽ không có ai thúc cô sinh con, cô có thể không sinh con cũng được.
“Là mẹ có lỗi với con, là mẹ đã nuôi ra một kẻ tàn ác như Từ Nhã Thu, nó quay về tỉnh thành rồi còn tai họa con!”
“Hiểu Lạc, con phải chịu khổ rồi.” Trương Tân Diễm nghĩ tới đây lại không nén nổi nước mắt.
Phương Hiểu Lạc dịu dàng lau nước mắt giúp bà: “Mẹ, chuyện này sao có thể trách mẹ được, biết người biết mặt không biết lòng, ai mà ngờ được cô ta có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế.”
Trương Tân Diễm kéo tay Phương Hiểu Lạc qua: “Mẹ chỉ hi vọng Thẩm đoàn trưởng có thể thật lòng đối xử tốt với con.”
“May mà chỗ trú quân của nó cách chỗ chúng ta cũng không xa, bình thường quay về cũng tiện. Nếu con gặp tủi thân gì cứ trở về nói cho cha mẹ.”
“Tuy nhà chúng ta cũng không khá giả gì, nhưng chúng ta có thể giữ thể diện giúp con, cha mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa để con dựa vào.”
Phương Hiểu Lạc nghe xong, trong lòng cảm động vô cùng, sống mũi chua chua, cô phải cố nén mới khiến mình không chảy nước mắt xuống.
Thật ra cô cũng có thể lựa chọn không kết hôn, nhưng hiện tại cô cảm thấy mình muốn thân cận với người đàn ông tên Thẩm Tranh này.
Cô tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Tranh.
Nếu nhân phẩm của Thẩm Tranh có vấn đề, ngày hôm ấy, khi đầu óc chỉ còn một chút lý trí, chắc chắn anh sẽ không ngừng lại.
Còn có, không ngờ Thẩm Tranh lại tin tưởng cô như vậy, không chút do dự mà uống thứ đồ uống cô cung cấp.
Nói tóm lại, nếu thật sự phải kết hôn, có lẽ Thẩm Tranh là lựa chọn tốt.
Thật lâu sau Trương Tân Diễm mới ngừng nước mắt được. Phương Hiểu Lạc lau nước mắt giúp bà, trông vẻ mặt bà đã tốt hơn nhiều rồi.
Phương Hiểu Lạc với Trương Tân Diễm vào phòng thật lâu không trở ra, làm Phương Thế Quân với Phương Cường tò mò không biết hai người đang nói chuyện gì.
Trong lòng Thẩm Tranh cũng bắt đầu bồn chồn.
Thấy Phương Hiểu Lạc với Trương Tân Diễm đi ra, trong lòng Thẩm Tranh lại nảy lên cảm giác căng thẳng khó hiểu.
Phương Hiểu Lạc thấy Thẩm Tranh đứng dậy, hệt như đang chờ cô giao nhiệm vụ, đột nhiên bật cười.
“Anh đừng căng thẳng.”
Thẩm Tranh gãi đầu, cười rất lúng túng.
Phương Hiểu Lạc nói tiếp: “Thẩm đoàn trưởng, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Cô nói xong, phát hiện thân thể Thẩm Tranh như cứng ngắc lại.
“Tôi đồng ý gả cho anh.”
Nghe thấy mấy chữ này, trái tim Thẩm Tranh lập tức thả lỏng lại: “Tôi… Vừa rồi tôi nói mỗi câu mỗi chữ đều rất thật lòng, tôi nhất định sẽ thực hiện.”
Phương Hiểu Lạc cười cười nhìn hắn: “Tôi tin anh.”
Phương Thế Quân với Phương Cường lại hoang mang, mà Phương Cường cũng không quan tâm được nhiều như thế:
“Mẹ, sao mẹ có thể đồng ý cho Hiểu Lạc lập gia đình như thế?”
Trương Tân Diễm không cách nào nói chuyện kia cho Phương Cường:
“Thẩm đoàn trưởng là người tốt, em gái con cũng thích. Mẹ thấy Thẩm đoàn trưởng là người kiên định, sẽ là nhân tuyển tốt.”