Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 117-4: Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em (4)

Hai tay anh gắt gao nắm thành quyền, chỉ kém không đánh vào cô.

“Lăn! Cút cho tôi!”

An Noãn nhìn bên ngoài cảnh núi, cúi đầu nói: “Tôi không mang di động, là anh đưa tôi đi anh phải đưa tôi về.”

“Cút!”

Anh như phát điên rống giận, An Noãn bị sợ, ngoan ngoãn xuống xe. An Noãn còn chưa đứng vững, xe của Mạc Trọng Huy ‘Vυ't’ bay đi , cuốn lên khói bụi mù mịt. An Noãn nhìn về hướng xe anh rời đi, thở dài thật sâu.

Cô không mang di động, trên người trống không, quan trọng là nơi này rất hẻo lánh, một bóng người cũng không có. Cô thử đi phía trước đi, nhưng lối rẽ rất nhiều, cô hoàn toàn không biết. Tùy tiện tìm một con đường đi tới, nghĩ chỉ cần có thể đi đến đường cái, quá gian xe người khác một đoạn đường, rời đi địa phương quỷ quái này.

An Noãn không biết đi bao lâu, đi tới phía trước không còn đường, chỉ phải quay đầu một lần nữa đi lại. Rốt cục cũng mò được ra đường lớn, An Noãn nhẹ nhàng thở ra, cả người vô lực xụi lơ ở ven đường. Mười lăm phút qua, An Noãn cũng không thấy được một chiếc xe nào.

Buổi sáng chỉ ăn có chút rồi ra ngoài, lúc này trời đã rất tối, An Noãn vừa mệt vừa đói lại sợ hãi. Mạc Trọng Huy thật nhẫn tâm, để cô một mình ở đây, xem ra lần này là quyết tâm.

An Noãn nghĩ, nếu vẫn không có xe xuất hiện, không ai tìm được cô, cô có thể cứ như vậy đói chết ở ven đường hay không. Lúc này trời đã tối, chỉ còn lại có ánh trăng mờ nhạt chiếu trên đường. An Noãn ngồi ở ven đường, hai tay gắt gao ôm chính mình, trên núi bỗng nhiên truyền đến những âm thanh quỷ dị, như là tiếng dã thú tru.

Trong lòng đem Mạc Trọng Huy mắng không còn lời nào. Cô cố gắng suy nghĩ mấy chuyện vui vẻ, nghĩ tới trước đây lúc ở bên cạnh cha cô, thực ấm áp. Còn những giây phút ngọt ngào cùng tên súc sinh kia. Nhưng bất luận thế nào, vẫn không xóa được nỗi sợ hãi trong nội tâm.

Phía sau tiếng chó kêu cách mình càng ngày càng gần, An Noãn xoay người, mượn ánh trăng nhìn thấy một con chó săn rất lớn, đang hướng về cô sủa rất lớn.

An Noãn sợ tới mức cả người run run, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống. Cô thực may mắn, con chó săn kia nhất chạy tới chỗ cô, nếu không phỏng chừng không biết còn may mắn tồn tại hay không.

Phương xa đột nhiên vang lên ô tô, An Noãn giống như thấy được hy vọng, nhìn về hướng đèn xe. Quả nhiên, một chiếc xe đang chạy đến, An Noãn đứng lên, không ngừng ngoắc, xe cuối cùng vững vàng đứng ở trước mặt cô.

Lái xe xuống xe, dưới ánh trăng, cô thấy thân hình cao lớn của Thẩm Thần Bằng.

‘Oa --’ một tiếng khóc phát ra, An Noãn chạy đến ôm chặt lấy Thẩm Thần Bằng.

Thẩm Thần Bằng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu ngốc, sao em phải khổ vậy chứ. Huy tử kêu anh nói với em, mất đi em, cậu ta cũng bất lực giống như em hiện giờ, sống không bằng chết.”

Thẩm Thần Bằng mang cô đi ăn, nha đầu kia vẫn chưa định lại thần hồn, ánh mắt mơ hồ không chừng. Mạc Trọng Huy vừa mới nói với anh, anh đã hung hăng mắng cho cậu ta hiểu, cho dù không thể làm cô cảm động, cũng không thể dùng loại phương thức cực đoan này, vạn nhất trong lòng nha đầu kia lưu lại bóng ma làm sao bây giờ.

Sau đó, Mạc Trọng Huy tựa hồ cũng hối hận, anh liền không nói thêm cái gì, vội vàng chạy tới đây đón người. Thấy An Noãn cuộn mình trên mặt đất, anh chỉ biết Mạc Trọng Huy lần này chết chắc rồi. An Noãn tuy rằng rất đói bụng, nhưng lại ăn không vô, kêu một chén mì, cũng chỉ ăn ba bốn miếng.

Đưa cô trở về nhà, An Noãn tắm rửa, Thẩm Thần Bằng vội vàng thừa cơ hội gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy: “Tiểu tử cậu chết chắc rồi, cậu có biết hay không An Noãn bị dọa thành bộ dáng gì? Muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu, cậu mà nhìn thấy chắc đau lòng đến chết.”

Mạc Trọng Huy bên kia đầu không nói lời nào, mím chặt môi.

“Nha đầu kia đến bây giờ vẫn thất hồn lạc phách, tôi thật sợ đêm nay sẽ thấy ác mộng.”

“Giúp tôi ở bên cạnh cô ấy.” Kia đầu trầm thấp nói.

Thẩm Thần Bằng thở dài, tức giận nói: “Yên tâm đi, cho dù cậu không nói, đêm nay tôi cũng sẽ cùng cô ấy, cô ấy là em gái tôi nha. Đúng rồi, cô nam quả nữ, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cô ấy sao?”

“Cậu dám!”

Thẩm Thần Bằng sang sảng cười ra tiếng: “Ha ha, không dám, chuyện lσạи ɭυâи tôi không dám làm.”

Thẩm Thần Bằng nghe tiếng nước bên trong ngừng lại, anh liền vội gác điện thoại.

Rất nhanh, An Noãn từ phòng tắm đi ra, thản nhiên nói với anh: “Anh, cám ơn anh, em không sao, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Một từ anh kia làm cho Thẩm Thần Bằng cảm thấy cả người không được tự nhiên, cô càng là như vậy, anh càng lo lắng. Tình nguyện để cô gào to tên anh Thẩm Thần Bằng.

“Huy tử vừa mới gọi điện thoại tới đây, hỏi em có nặng lắm không.”

An Noãn hơi hơi sợ run, lập tức lạnh lùng nói: “Kêu anh ta đi chết đi.”

An Noãn sấy tóc, thấy Thẩm Thần Bằng còn ở trong phòng, cô nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Yên tâm đi, em không có việc gì, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Không được, hôm nay anh có nhiệm vụ, ở đây ngủ với em.”

An Noãn khóe miệng rút trừu.

Thẩm Thần Bằng cười nói: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ nhìn em ngủ, chờ em ngủ anh sẽ đi.”

Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, An Noãn nhìn nhìn, là Lâm Dịch Xuyên.

Nghe máy, giọng lo lắng của Lâm Dịch Xuyên truyền đến: “Gọi điện thoại cho em cả ngày, sao không nghe, muốn làm anh lo chết sao?”

“Hôm nay em bồi nhị cữu cùng lão gia tử, di động để trong phòng, bởi vậy không biết.”

“Lần sau di động mang ở trên người, nếu em không nghe điện thoại, anh sẽ đến Thẩm gia tìm người.”

Nghe giọng điện An Noãn lạnh nhạt, Lâm Dịch Xuyên hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là bồi bọn họ một ngày, hiện tại có chút mệt mỏi.”

“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi ăn cơm với anh và Sớm.”

“Tốt.” An Noãn đơn giản lên tiếng.

Gác điện thoại, Thẩm Thần Bằng lại vẫn còn trong phòng cô. An Noãn cũng không quản anh, leo lên giường nằm xuống.

“Nhớ kỹ cảm giác bất lực này, sống không bằng chết.”

Nằm ở trên giường, trong đầu An Noãn vẫn quanh quẩn những lời này. Chìm vào giấc ngủ khi nào cô cũng không biết.

Đêm đó, An Noãn thật sự nằm mơ, cô mơ thấy có người ở phía sau đuổi theo cô, cô không ngừng chạy, không ngừng chạy, nhưng người nọ cách mình càng ngày càng gần, trong mộng cô khẩn trương chạy, tim đều muốn nhảy ra ngoài, nhưng chạy thế nào cũng không thoát được. Khi người ở phía sau sắp đuổi tới, cô đột nhiên thấy Mạc Trọng Huy ở phía trước, cô muốn chạy đến nhào vào lòng anh, giống như chỉ cần được anh ôm lấy, cô liền an toàn. Nhưng khi cô chạy về phía Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại không ôm cô, mà là lạnh lùng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em.”

Lúc này, người ở phía sau đuổi đến, cô quay đầu, người nọ là Lâm Dịch Xuyên.

“A --” một tiếng thét chói tai, An Noãn tỉnh lại, trán tràn đầy mồ hôi.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Thật sự thấy ác mộng?”

“Sao anh còn ở đây?” An Noãn thở phì phò, ngực không ngừng phập phồng.

Thẩm Thần Bằng giúp rót ly nước ấm, cười nói: “Vừa mới xin chỉ thị của Huy tử, hỏi anh có thể về phòng của mình nghỉ ngơi hay không, anh ta không cho phép, nhất định bắt anh ở đây với em. Anh cũng hiểu, rõ ràng yêu nhau, vì sao muốn tra tấn nhau, ép buộc nhau như thế.”

Cảm xúc của An Noãn còn chưa hoàn hồn, dùng sức ấn trán.

“Noãn Noãn, không phải anh nói em, Huy tử đối với em tốt như vậy, sao em lại vì một đứa bé mà chọn một người đàn ông khác? Hôn nhân rất thần thánh, sao em lại khinh địch như vậy đem mình gả đi. Huy tử làm ra chuyện này với em, anh cũng đã mắng cậu ta, có thể nói thật ra, anh có thể hiểu được, chỉ có yêu nhau sâu đậm, mới có thể đau đến mức tận cùng. Không biết người thống khổ nhất là em hay cậu ta. Hôm nay em cũng cảm nhận được sự bất lực cùng khó chịu có lẻ cũng không bằng một phần của cậu ấy. An Noãn, em hiểu không?”

An Noãn không nói lời nào, vẫn lấy tay chống trán.

“An Noãn, không sao chứ? Có phải còn rất sợ hãi, nếu không em đến ngủ với lão gia tử đi?”

An Noãn lắc đầu: “Em không sao, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thần Bằng vẫn không đi, bồi An Noãn từ tối cho đến hừng đông. An Noãn cũng không dám ngủ, chỉ tựa vào giường.