Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 117-3: Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em (3)

Quan hệ của cô và Thẩm Diệc Minhcòn chưa kịp dịu đi, sáng sớm hôm sau ông liền ra khỏi cửa, nghe nói lần này là ra nước ngoài, cũng đưa Tiết Ngọc Lan theo.

Bồi lão gia tử ăn sáng, lão gia tử thối cô: “Nghe nói tối qua cháu và nhị cửu cháu lại tranh cãi, sáng sớm nhị cữu cháu vẫn còn tức giận mà đi, nha đầu kia, cháu không thể nói chuyện bình tĩnh với nhị cửu cháu sao.”

“Là nhị cữu tới gây phiền phức với cháu.”

Lão gia tử bị chọc nở nụ cười, xoa xoa đầu cô, cười nói: “Còn có ai dám tìm cháu gây phiền phức nha, ai cũng muốn tim mọi biện pháp sủng cháu.”

“Cậu mới không sủng cháu, luôn cấm đoán cháu, rất sợ cháu ở bên ngoài làm chuyện xấu, làm cậu mất mặt.”

“Đây là quan tâm!” Lão gia tử cường điệu.

Cảnh vệ viên đột nhiên báo: “Lão gia tử, Mạc Trọng Huy của Mạc gia đến, anh muốn gặp ông.”

Tim An Noãn không tự giác đập nhanh hơn, mày nhíu chặt lại một chỗ.

Lão gia tử có chút kinh hỉ, kích động nói: “Còn không mau để cậu ta đi vào, về sau chỉ cần cậu ta đến, trực tiếp cho vào.”

“Ngoại công, ông từ từ ăn, cháu về trước phòng.”

Lão nhân gia cầm tay cô, thản nhiên nói: “Nếu chia tay, cần gì trốn tránh, cháu như vậy sao có thể gọi là buông tay.”

Mạc Trọng Huy đã vào đến, An Noãn nhìn anh đang ôm bức tranh chữ kia.

Mạc Trọng Huy đem bức tranh chữ đi tới trước mặt lão gia tử trước mặt, không nhìn An Noãn nói: “Ngoại công, bức tranh chữ này cháu đã tặng cho ông, nếu ông không thích, trực tiếp vứt bỏ là được, ông trả lại cho cháu, trong lòng cháu sẽ không thoải mái.”

Lão gia tử thở dài: “Nhưng bức tranh này rất quý trọng, ta như thế nào có thể......”

“Ngoại công, ở trong mắt cháu, chỉ có ông nội cháu và ông thưởng thức nó hiểu được nó, ông nội cháu đã mất, xin ông nhất định phải nhận lấy nó, nếu không nó liền mất đi giá trị.”

Lão gia tử vẫn thở dài, rất do dự, nhận lấy thì có vẻ không đúng, không nhận lại có vẻ không cho đứa nhỏ này mặt mũi. Lão gia tử nhìn về phía An Noãn, như là muốn nghe ý kiến của cô. An Noãn cúi thấp đầu xuống, không nói được lời nào.

“Đứa nhỏ, cháu đừng bức ngoại công, thật sự rất quý trọng, trừ phi cháu bán cho ta, bất quá cho dù cháu bán cho ta, một cái lão nhân như ta cũng không có nhiều tiền để mua, cháu vẫn cầm lại đi.”

Mạc Trọng Huy rất có quyết tâm, còn thật lòng nói: “Nếu ông không nhận, cháu sẽ ở trước mặt ông hủy diệt nó.”

Lão gia tử bị tức hỏng rồi: “Đứa nhỏ này, thật đúng là, cháu kêu ta nói thế nào cho đúng đây.”

“Xin ông nhận lấy.”

Lão gia tử không có biện pháp, đành phải điểm đầu, đối An Noãn nói: “Nha đầu, cháu xem ngoại công cháu nhận lễ vật quý giá như vậy của người khác, chính tự cháu nhìn đi.”

An Noãn khóe miệng giơ lên.

“Ngoại công đem họa đến thư phòng, hai cháu tâm sự đi.”

--

Sau khi lão gia tử đi khỏi, An Noãn không cho anh sắc mặt hòa nhã gầm nhẹ: “Mạc Trọng Huy, tôi chưa thấy qua người ti bỉ như anh!”

“Chúng ta ra ngoài tán gẫu đi, em không nghĩ ở trong này tranh cãi với anh chứ.”

An Noãn liếc mắt thấy đại cữu mẹ và dì nhỏ đang trong nhà bếp, liền thỏa hiệp.

Ra khỏi Thẩm trạch, Mạc Trọng Huy bức cô lên xe: “Chúng ta lên xe tán gẫu, càng an toàn.”

“Không, có gì nói ở đây đi.”

Mạc Trọng Huy cười tà nói: “Như thế nào, sợ cùng anh chơi trò xe chấn hay sao?”

An Noãn đỏ mặt, tức giận đến nói không ra lời: “Anh...... anh......”

“Lên xe đi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng.”

An Noãn bị anh nhét vào trong xe, ra khỏi Thẩm trạch. Mạc Trọng Huy chạy nửa giờ, cuối cùng dừng xe dưới chân núi.

“Mạc Trọng Huy, anh có cái gì muốn nói, hôm nay nói một lần cho xong, sau này chúng ta không cần gặp lại.”

Mạc Trọng Huy đã quên cảm giác đau lòng là như thế nào, anh cười nhạt nói: “Không phải là em nên nói sao, em có cái gì muốn nói?”

“Tôi chỉ muốn anh nhận lại bức tranh chữ kia đi.”

“Anh tặng cho ngoại công em, không phải tặng cho em, em cũng không là gì của anh, em không có quyền ra lệnh hay sai sử anh.”

An Noãn cắn chặt răng, rống giận: “Mạc Trọng Huy, anh đừng quá đáng.”

“Anh quá đáng?” Anh cười lạnh: “Vốn chúng ta đang rất tốt, đột nhiên em vì một cái đứa nhỏ phải nhanh chóng gả cho một người đàn ông khác, em không biết là em thực buồn cười sao? Anh hỏi em, về sau đứa bé kia lớn lên làm sao bây giờ? Em muốn bồi nó cả đời sao? Em có biết ý nghĩa của kết là gì không? Chẳng lẻ em muốn mỗi ngày ngủ chung một giường với một người đàn ông mà em không thích, những chuyện này em đã nghĩ qua chưa?”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói dơ bẩn như vậy.”

“Dơ bẩn, em cho rằng dơ bẩn nhưng lại là sự thật, không lẽ em cảm thấy Lâm Dịch Xuyên sẽ chấp nhận một hôn nhân chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Em đừng nghĩ tư tưởng đàn ông là tốt, mỗi một người đàn ông tốt với em chỉ vì muốn ở trên giường với em.”

An Noãn mặt nghẹn đỏ, rống lớn nói: “Anh cũng chỉ vì muốn lên giường đúng không?”

Anh đè mi tâm, hít sâu một hơi: “An Noãn, anh chỉ muốn nói với em, em có bao nhiêu xúc động. Em tùy tâm sở dục làm ra quyết định, tương lai sẽ làm tổn thương rất nhiều người. Em không yêu Lâm Dịch Xuyên, hôn nhân của hai người nhất định sẽ kết thúc bằng một cuộc ly hôn, không có người đàn ông nào dễ dàng tha thứ chuyện trong lòng vợ mình luôn nhớ thương một người đàn ông khác. Mà anh, cũng sẽ bởi vì một câu em phải kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, mà từ nay không cưới bất kỳ người nào. An Noãn ,em muốn cả ba người không được hạnh phúc sao? Em muốn thấy kết quả như vậy sao?”

An Noãn không nói lời nào, đầu cúi thật sâu thùy, hai tay gắt gao nắm cùng một chỗ, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời, như là đang sợ hãi.

“An Noãn, nếu cái đứa nhỏ kia là con ruột của em, như vậy anh nhận thua, anh thành toàn cho các người. Nhưng nó không phải, vì một đứa bé không có quan hệ huyết thống, hy sinh hạnh phúc của ba người, ngươi cảm thấy giá trị sao?”

“Không, anh không hiểu tình của tôi và Sớm.” Giọng An Noãn run run.

Bàn tay to của Mạc Trọng Huy đặt lên vai cô, tay kia nâng cằm cô lên.

“An Noãn, em nhìn thẳng vào anh mà trả lời, gả cho Lâm Dịch Xuyên, em hạnh phúc sao?”

An Noãn mê mang nhìn vào mắt anh: “Mạc Trọng Huy, anh làm thế nào tự tin nói rằng người tôi yêu là anh? Lúc trước cho anh hy vọng, hiện tại lại vứt bỏ anh, đó là tôi đang báo thù, tôi báo thù cho cha tôi, trả thù cho đứa bé của chúng ta, không lên quan đến tình yêu, anh......”

An Noãn nói còn chưa dứt lời, anh cúi người hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt đầu cô, không cho cô có cơ hội giãy dụa.

Hôn xong, mặt An Noãn rất đỏ, Mạc Trọng Huy buồn buồn hỏi: “An Noãn, hiện tại em nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa, em đối với anh chỉ vì báo thù, không liên quan đến tình yêu.”

An Noãn cắn môi, căm giận nhìn anh.

“Như thế nào, không dám nói, vẫn là nói dối nên nói không nên lời.”

“An Noãn, hiện tại anh cho em một cơ hội cuối cùng, em hối hận còn kịp, trở lại bên cạnh anh, lúc trước xảy ra chuyện gì đều quên hết đi. Qua hôm nay, cho dù em xin anh, anh cũng sẽ không cần em.”

Tim An Noãn không tự chủ co rút.

Mạc Trọng Huy cúi ngườ nhẹ nhàng cắn vành tai cô, khêu gợi thì thầm: “Nói, em sẽ về lại bên cạnh anh.”

An Noãn không nói lời nào.

“Ngoan, nói em sẽ không kết hôn với anh ta.”

An Noãn nhắm hai mắt lại, có chút khàn khàn nói: “Không, tôi không hối hận với quyết định của mình, thực xin lỗi.”

Nháy mắt, hai mắt Mạc Trọng Huy đỏ tươi, gần như nghiến răng nghiến lợi rống giận: “Anh đã nói đây là cơ hội cuối cùng.”

“Mạc Trọng Huy, thực xin lỗi.”