Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 113-4: Anh đồng ý buông tay để em được hạnh phúc (4)

"Vâng, có chút việc phải xử lý."

Lão gia tử gật đầu bất đắc dĩ.

Tiết Ngọc Lan từ phòng bếp bưng hai ly trà qua, thấy Thẩm Thần Bằng đi, bà vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay hắn lại, thấp giọng nói: "Bằng Bằng, mẹ mua quà cho con, một chiếc đồng hồ, mẹ thấy con rất thích sưu tầm đồng hồ."

Thẩm Thần Bằng lạnh nhạt nhìn bà một chút, bỏ tay bà ra, lạnh lùng nói: "Bây giờ con đã không có sở thích này, tất cả sở thích của con đều đã bị các người đập vỡ hết rồi."

Thẩm Thần Bằng lập tức rời khỏi, bóng dáng lạnh lùng như vậy. An Noãn thấy trong mắt Tiết Ngọc Lan đau đớn cùng thất vọng, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Đã từng, Thẩm Thần Bằng cũng rất tín nhiệm bà, nhưng hôm nay, giống như chỉ còn lại oán hận, rõ ràng là người một nhà, người than nhất, nhưng quan hệ so với người ngoài cũng không bằng.

Thẩm Thần Bằng có lẽ cô đơn, ngay cả người bên cạnh nói chuyện cũng không có, lúc đau khổ cũng chỉ có một mình uống rượu, trốn tránh tự mình liếʍ láp miệng vết thương. An Noãn đột nhiên có chút đau lòng cho hắn, cô gái tên Cố Thu kia, cũng không thể một lần nữa trở lại bên cạnh hắn.

- -

Thẩm Diệc Minh vẫn vô cùng bận rộn, bây giờ ông đi rất nhiều nơi, cũng mang theo Tiết Ngọc Lan. Trên mặt Tiết Ngọc Lan tươi cười càng ngày càng nhiều, thấy dáng vẻ bà hạnh phúc như vậy, cuối cùng trong lòng An Noãn dễ chịu chút.

Mạc Trọng Huy mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, bình thường An Noãn đều trốn ở trong phòng nghe.

Có đôi khi Mạc Trọng Huy ngại gọi điện thoại không đủ để kể ra nỗi khổ tương tư của hắn, yêu cầu gặp cô một lần, An Noãn một lần cũng không đồng ý. Một là không muốn để cho người trong nhà biết, thứ hai trong lòng cô còn có chút sợ hãi.

Tối hôm đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, An Noãn tưởng rằng Mạc Trọng Huy, nhìn một chút mới phát hiện là Tô Nhiên gọi tới.

Chân mày cô không tự giác nhíu lại, ấn xuống nút nghe.

"An tiểu thư, tôi là Tô Nhiên, cô còn nhớ tôi không?" Giọng của cô ấy vẫn êm tai như thế.

An Noãn gật gật đầu, lập tức nghĩ cô ấy cũng không nhìn thấy, vì thế nói: "Đương nhiên là nhớ."

"Là như vậy, lần trước muốn để cho cô giúp mang mấy bộ quần áo cho Sớm, không biết cô chừng nào thì rảnh rỗi."

An Noãn cắn cắn môi, mấy ngày này, cô cô gắng không thèm nghĩ đến bọn họ nữa, nhưng chung quy chỉ là đang trốn tránh.

Hít sâu một hơi, An Noãn thản nhiên nói: "Tô tiểu thư, có lẽ tôi không giúp được cô, tôi với Lâm Dịch Xuyên cãi nhau, không có liên lạc. Tôi đề nghị cô tự mình đi tìm hắn, cùng hắn giải thích toàn bộ cho rõ ràng, cởi bỏ hiểu lầm."

Đầu bên kia có chút mất mác nói: "Vô dụng, anh ấy nhìn cũng sẽ không nhìn tôi, đừng nói đến là nghe giải thích của tôi. An tiểu thư, tôi xin cô giúp tôi một lần được không? Tôi chỉ muốn vì Sớm làm một chút gì."

"Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết phải làm gì."

Cúp điện thoại, trong lòng An Noãn thật có chút áy náy, quá áy náy với nhiều người.

Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, là Mạc Trọng Huy gọi tới.

Nhận điện thoại, giọng đầu bên kia nặng nề hất vấn, "Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?"

Trong lòng An Noãn không tốt, rất xung nói: "Tôi nói chuyện điện thoại với ai cần phải xin phép anh sao?"

"Làm sao vậy?" Anh không biết mình chọc cô ở chỗ nào.

An Noãn khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói: "Không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi."

"Anh bảo Thẩm Thần Bằng đi đón em, em ra ngoài một chuyến có được không?"

"Không."

Đơn giản một chữ, cự tuyệt hoàn toàn đầy đủ.

"Anh có đồ tặng em, ra ngoài có được không."

"Tôi cũng nói không được, Mạc Trọng Huy anh phiền chết."

Đầu bên kia trở nên trầm mặc.

An Noãn cũng ý thức được thái độ mình không tốt, trầm thấp nói: "Tặng đồ gì cho tôi vậy?"

"Không có gì, chỉ là ở buổi đấu giá mua được chiệc kẹp tóc cho em."

"Hôm nào đưa cho tôi đi, bây giờ em muốn nghỉ ngơi."

Cô đang muốn gác điện thoại, Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia vội vàng gọi tên cô: "An Noãn, chờ một chút."

"Anh hi vọng em có bất kỳ chuyện gì đều nói với anh, anh có chỗ nào làm không tốt, em cũng nói với anh, nói anh sẽ thay đổi. Em như vậy làm cho trong lòng anh rất không nắm chắc, rất sợ hãi, anh sợ làm sai chuyện chọc em tức giận."

An Noãn cắn cắn môi, thản nhiên nói: "Anh không có làm sai, là hôm nay tôi quá mệt mỏi, ngày mai đi, buổi sáng ngày mai tôi đi tìm anh."

"Thật sự?"

Cô cúi đầu "Ừ" một tiếng.

- -

Ngày hôm sau An Noãn với lão gia tử nói phải đi ra ngoài một chuyến, lão gia tử rất vui vẻ đáp ứng, cười nói: "Đúng nên đi ra ngoài một chút, ông mà còn trẻ, ông cũng không muốn mỗi ngày ở nhà, rất nhàm chán."

An Noãn trước khi đi, lão gia tử vẫn còn dặn cô, trước bữa tối phải trở về, bởi vì tối hôm nay Thẩm Diệc Minh ở nhà ăn tối.

Lão gia tử kiên trì để cho lái xe đưa cô đi, An Noãn không có cự tuyệt.

Lúc xe đi đến Shine, An Noãn đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Vĩ Thần, trong nháy mắt cô muốn trực tiếp tắt máy, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống nút nghe.

Giọng nói Hứa Vĩ Thần phẫn nộ xuyên thấu qua ống nghe truyền vào lỗ tai của cô, "An Noãn, mẹ nó tôi thật muốn đánh cô một trận, Sớm nằm viện, viêm phổi. Rừng Già không cho tôi gọi điện thoại cho cô, mẹ nó tôi ngẫm lại không phục, bệnh viện nhi đồng, đến hay không tùy cô."

An Noãn còn chưa phản ứng kịp, đầu kia đã cắt đứt.

An Noãn gấp đến độ gọi điện lại, Hứa Vĩ Thần cũng không nhận điện thoại của cô. Chỉ trở lại cô một cái tin nhắn, số phòng bệnh của Sớm.

"Bác tài, đưa tôi đến bệnh viện nhi đồng."

Lái xe theo kính chiếu hậu nhìn cô một cái, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Nhanh lên, phiền chú đưa tôi đến bệnh viện nhi đồng."

Lái xe thay đổi phương hướng, thấy An Noãn sốt ruột như vậy, tăng nhanh tốc độ.

Đến bệnh viện, cô có chút vội vàng tìm đến phòng bệnh, bóng dáng Hứa Vĩ Thần cao lớn đứng ở cửa.

Thấy An Noãn, hắn kéo cô sang một bên.

"Sớm như thế nào?"

Ánh mắt Hứa Vĩ Thần lạnh như băng nhìn cô, châm chọc nói: "Cô vẫn quan tâm bé sao? Người phụ nữ nhẫn tâm vứt bỏ bé, thì ra còn có chút lương tâm như thế."

"Xin anh nói cho tôi biết, Sớm rốt cuộc sao lại thế này?"

"Bị lây bệnh dẫn đến viêm phổi, vẫn sốt cao không lùi. Rừng Già không cho tôi nói với cô, nhưng tôi nhìn khó chịu, hắn đã không ngủ không nghỉ chăm sóc Sớm hai ngày hai đêm. Sớm tốt xấu gọi cô một tiếng mẹ, nhưng mẹ nó mấy ngày này đã ở nơi nào?"

An Noãn chạy về phía phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Dịch Xuyên đang chuyên chú lau mặt cho đứa bé ở trên giường bệnh, hoàn toàn không chú ý tới có người tiến vào.

Sớm từ nhỏ thân thể đã không tốt, thường xuyên mắc bệnh, vẫn là cô chăm sóc, cô biết rất rõ chăm sóc đứa bé mắc bệnh, là chuyện bao nhiêu vất vả.

Nhìn bóng dáng Lâm Dịch Xuyên cao lớn khom lưng lau mặt cho Sớm, lòng An Noãn co rút đau đớn.

"Lâm Dịch Xuyên."

Cô thấp giọng gọi một tiếng, chỉ cảm thấy bóng lưng cao lớn của hắn hơi run một chút.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn An Noãn rất bình tĩnh lạnh nhạt, thậm chí còn có một chút lạnh lùng, hắn nói thật nhỏ: "Ethan gọi em đến, anh đã nói với hắn đừng gọi cho em."

"Vì sao không gọi cho em?" Giọng An Noãn có chút nghẹn ngào.

Lâm Dịch Xuyên hơi nhếch khóe môi, thản nhiên nói: "Gọi cho em thì thế nào? Em đã không cần bọn anh nữa, còn quan tâm bé không?"

"Lâm Dịch Xuyên, anh nghĩ em là người như thế nào, làm sao em có thể không quan tâm đến Sớm."

Trán Lâm Dịch Xuyên hiện hai đường hắc tuyến, giọng hắn lạnh nhạt trầm thấp nói: "Quan tâm nó, sẽ không cần nó."

An Noãn không có lời nào để nói.

"Em trở về đi, ở đây có anh là đủ rồi, chờ Sớm hết bệnh rồi, anh sẽ dẫn nó trở về Luân Đôn, về sau không bước vào mảnh đất Bắc Kinh này, sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa."

"Lâm Dịch Xuyên..."

Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay anh đã nghĩ thông suốt, em không thích anh, miễn cưỡng để em ở cùng với anh, em sẽ không vui vẻ. Trước kia, nghe người khác nói, yêu một người nên buông tay thành toàn để cho cô ấy hạnh phúc, anh cảm thấy người nói lời này thật khờ, người nào cho cô ấy hạnh phúc cũng không yên tâm bằng mình mang hạnh phúc tới cô ấy. Bây giờ, chuyện đã phát sinh ở trên người anh, anh hoàn toàn cảm nhận được, chỉ cần em được vui vẻ là được, không quan trọng là ai cho em hạnh phúc."

"Lâm Dịch Xuyên, bây giờ trước đừng nói những thứ này có được không, để cho em đến chăm sóc Sớm."

Lâm Dịch Xuyên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần, một mình anh có thể, Ethan cũng có thể giúp một tay, nếu muốn buông tay, xin buông tay tất cả, không cần cho nó hi vọng, lại khiến nó thất vọng. Người lớn có thể thừa nhận, nhưng trẻ con không nhất định có thể tiếp nhận."

Người nằm ở trên giường, cũng không biết có phải bị bọn họ cho đánh thức không, khẽ ho nhẹ, mở mắt. Thấy An Noãn trong nháy mắt, Sớm giãy giạu muốn từ trên giường đứng lên. Lâm Dịch Xuyên khẩn trương đè tay bé đang ở truyền nước lại. An Noãn cũng gấp đến độ chạy đến.

"Sớm, mẹ ở đây, mẹ đến thăm con."

Đứa bé kia "Oa - -" một tiếng khóc lên, giọng nói khàn khàn gào thét: "Mẹ không cần con nữa, mẹ không cần Sớm."

Lòng An Noãn nhéo lại ở một chỗ, cầm bàn tay nhỏ của bé không có truyền nước kia, nắm chặt ở lòng bàn tay: "Mẹ không có không cần sớm, mẹ vẫn ở bên cạnh Sớm."

"Nhưng Rừng Già nói muốn mang con trở về Luân Đôn, mẹ không trở về cùng với chúng con, con không cần về Luân Đôn, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ."

Trẻ con cuối cùng chỉ là trẻ con, biểu đạt trắng ra tâm tư của bản thân như vậy.

Lòng An Noãn đau ôm bé vào trong lòng, nước mắt khống chế được chảy xuống, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, cô làm tổn thương đứa nhỏ này biết bao sâu.

"Xin lỗi, thật xin lỗi Sớm."

Đứa bé ghé vào trong lòng An Noãn mặc sức khóc một lúc. Vừa khóc, vừa ho, làm cho An Noãn rất đau lòng.

An Noãn trấn an bé xong, xoay người nói với Lâm Dịch Xuyên: "Anh vào phòng trong nghỉ ngơi một chút đi, em ở đây chăm con."

Có lẽ thức đêm, sắc mặt Lâm Dịch Xuyên không tốt lắm.

Hắn hơi mím môi, An Noãn biết hắn muốn nói cái gì, tranh trước nói: "Sớm đã như vậy, em khẳng định sẽ không rời đi, anh cũng đừng làm bộ rộng lượng mà nói, đi vào nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện khác chúng ta sẽ nói sau được không?"

Hắn giống như thấy được khả năng xoay chuyển, nhưng lại không dám có bất kỳ hy vọng xa vời gì.

Lâm Dịch Xuyên rất nghe lời vào trong phòng, ở trên giường chợp mắt một lúc.

An Noãn một mực ở bên ngoài với Sớm, đứa nhỏ này giống như rất sợ cô sẽ rời đi, tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay của cô, làm cho lòng đau An Noãn không dậy nổi.

Chuông điện thoại di động trong túi luôn vang lên, An Noãn chờ nó ngừng, gửi tin nhắn qua: "Có việc, không đi tìm anh được."

Gửi đi thành công, cô lập tức đè xuống phím tắt máy.