Tôi liếc qua bức tranh, áii chà chà, kia không phải thằng đồ đệ quý hóa nhà tôi sao.
Tôi chỉ cười cười: "Bắt đầu thôi."
Thiếu nữ chuyển sang nhìn tôi bằng cằm, cười gằn: "Nãy giờ ngươi luôn cúi đầu ngoan ngoãn, sợ rồi phải không? Ta nói cho mà biết, ván cược này ta thắng chắc rồi."
Tôi: "À không, cưng hếch mặt lên cao quá, thấy nọng cằm, thấy cả lông mũi phất phơ như cỏ lau xơ xác trong chiều thu heo hắt, chị tức cảnh sinh tình, không nỡ nhìn, sợ kìm lòng không đặng."
Thiếu nữ: "..."
Hôm nay, có một vị khách không dễ chọc tới sòng bạc của tôi.
Nửa canh giờ sau, cô nàng không còn ngẩng đầu lên được một lần nào nữa.
Một thiếu nữ tự tin rạng rỡ từ đó hóa tự ti.
Đến lúc thắng cuộc, tôi bỗng thấy áy náy biết bao.
Cô nàng vừa đi, tôi còn chưa kịp thở phào thì đã thấy một ông chạy bàn nhìn sau lưng tôi kinh ngạc kêu lên: "Phục Lân, về khi nào thế?"
Tôi quay đầu, đυ.ng ngay phải gương mặt trầm như nước của nó.
...
Hơi sợ à nha, nhưng tôi là sư phụ cơ mà, sư phụ phải đáng mặt sư phụ chứ.
Thế là tôi ngoắc tay: "Đồ đệ ngoan, lại đây sư phụ bảo..."
Phục Lân xoay người bỏ đi.
Tôi: "..."
Con nít dậy thì, không nghe lời, phải bép mông!
Tới giờ cơm tối vẫn không thấy Phục Lân đâu.
Mãi đến khi tôi về phòng mới thấy có người ngồi trên cửa sổ, cũng chẳng biết nó ngồi đó bao lâu rồi, tựa như hòa làm một thể với bóng đêm xung quanh.
Tôi lại gần, Phục Lân ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi hỏi: "Con ngồi đây làm gì?"
Phục Lân như cười như không: "Đồ nhi muốn nhìn sư phụ thêm một chút, chứ lỡ mốt sư phụ thua bạc đem gán con cho người ta, thì không còn được nhìn thấy sư phụ nữa."
Tôi: "..."
Hóa ra giận tôi về chuyện hồi chiều.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Kỹ thuật của ta con còn không biết hay sao?"
Tôi xoa đầu nó như hồi còn bé: "Yên tâm, sư phụ thương con nhất, sao có thể đem con gán nợ cơ chứ?"
Vốn tưởng dỗ hai câu thế là xong chuyện, ai dè Phục Lân móc ra cục xí ngầu, không rõ ý tứ: "Vậy sư phụ cược với con một ván đi."
Lại càng không ngờ tới, tôi thua.
Lý nào lại thế chứ!
Tôi vứt cục xí ngầu đi: "Sư phụ thua, con muốn gì nói đi!"
Ngoài cửa sấm vang chớp giật, tôi theo bản năng nhìn Phục Lân, chỉ thấy mặt mày nó tái mét, kéo tay áo tôi: "Hôm nay sư phụ ngủ với con đi."
Phục Lân sợ sấm sét, từ bé đã thế rồi.
Lúc mới nhặt nó về, mỗi lần trời sấm sét tôi đều ôm nó ngủ, đến lúc lớn hơn rồi ngủ riêng không ngủ chung với tôi nữa, tôi còn tưởng nó hết sợ rồi.
Sao còn sợ đến cỡ đó chứ?
Trong mắt tôi, nó chẳng khác gì thằng nhóc đen nhẻm tôi nhặt về ngày ấy cả.
Thế là tôi cười toe toét đổ cái ình xuống giường, nhường chỗ cho nó, còn dặn: "Đừng đái dầm là được."